Bất kể là niên đại nào, ăn dưa đều là sở thích của mọi người.
Đến ngay cả người đang nâng bát lên ăn trong tiệm cơm, cũng sôi nổi đi tới cửa, ngồi xổm xuống chờ xem náo nhiệt.
Mẹ Ôn chưa từng nhìn thấy Ôn Noãn khóc lóc kể lể như thế này bao giờ, nhất thời dọa cho bà ta mơ hồ theo.
Bà ta vội kéo cánh tay của Ôn Noãn, luống cuống nói: “Tiểu Noãn, con có ý gì hả? Không phải tháng nào Thanh Hàn nhà con cũng kí gửi tiền cho con hả? Làm gì có chuyện không mua nổi bộ quần áo chứ? Con chớ nói lung tung!”
Người vây xem càng ngày càng nhiều, mẹ Ôn càng có chút chột dạ, cũng quên mất phải giả vờ đáng thương.
Sau khi Ôn Noãn nghe thấy đứa nhỏ sau lưng khóc, bèn dứt khoát cúi vai xuống, ôm con gái đang khóc đến vào trong ngực.
Ôn Noãn ôm đứa nhỏ khóc lóc kể lể: “Mẹ, mẹ véo con đánh con cũng vô dụng, con thực sự không có tiền! Con không có công việc không có thu nhập, toàn bộ đều dựa vào một mình ba đứa nhỏ nuôi gia đình. Trước đó mẹ nói em trai của con muốn lấy vợ, con đã đưa hết tiền bạc cùng với phiếu cho mẹ rồi, hiện tại mẹ lại tới tìm con đòi tiền, mẹ nói con đi đâu tìm cho mẹ chứ?”
“Mẹ, con còn muốn tìm mẹ xin phiếu vải cùng với phiếu bông nữa kìa. Sắp vào đông rồi, con tính làm một chiếc áo bông cho đứa nhỏ mà lại không có phiếu mua vải.”
Ôn Noãn nhớ rõ trước mẹ Ôn nói qua, phiếu vải cùng với phiếu bông giữ lại đợi bắt đầu mùa đông mới dùng, vì lúc đó hợp tác xã cung tiêu mới có đồ mới, mùa thu đều là hàng trữ từ năm trước.
Ôn Noãn đánh giá tiếp, số phiếu tháng trước mẹ Ôn lấy ở chỗ nguyên chủ hẳn là còn chưa dùng đến.
Mọi người vây xem nghe vậy, lập tức nhao nhao bàn tán.
Vẫn có không ít láng giềng nhiệt tình, nhất là một số người biết đến điều khó nói khi con gái làm chủ gia đình, bèn đứng dậy chỉ vào mẹ Ôn mắng: “Bà chị à, nào có ai làm mẹ làm bà ngoại như chị chứ? Chị xem cháu ngoại chị nó còn nhỏ như vậy, sao chị lại nhẫn tâm để cho một đứa bé đến cả bộ quần áo cũng không có mà mặc vậy?”
“Đúng vậy, trẻ sơ sinh nhỏ yếu thế này, nếu để mùa đông bị lạnh cóng, có thể sẽ ảnh hưởng đến tính mạng đấy!”
“Phi, gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua người nào ác độc nhẫn tâm như vậy, bắt nạt một đứa bé sơ sinh thì tính là gì? Còn nói là bà ngoại của đứa bé? Tôi thấy bà ta là bà ngoại sói thì có!”
Có người biết Ôn Noãn lại đứng dậy nói: “Tôi xem ấy, bà chỉ biết bắt nạt chồng cô ấy quanh năm không ở nhà, cả ngày qua đây muốn cái này muốn cái kia. Tôi đã thấy bà tới mấy lần rồi trở về rồi, mắt thấy bắt đầu vào đông, bà phải thương xót cho đứa nhỏ chứ.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa