“Đúng vậy, mọi người nhìn đứa nhỏ này xem, khóc đến đáng thương như vậy, không chừng ban nãy đã bị dọa rồi.”
Nhìn đứa nhỏ khóc thảm thương như thế, mọi người vội kéo Ôn Noãn về phía sau, phòng ngừa mẹ Ôn động tay động chân, làm đứa nhỏ bị thương.
Ôn Noãn cũng thuận thế ôm chặt đứa nhỏ, đứng qua một bên, lấy tay vỗ vỗ phía sau lưng trấn an đứa nhỏ.
Đứa nhỏ cảm giác được Ôn Noãn trấn an, ngừng khóc, hai mắt đẫm lệ nước mắt ngẩng đầu nhìn cô, sau đó vùi đầu vào hõm vai Ôn Noãn.
Trông rất tội nghiệp, mặc cho ai thấy cũng sẽ mềm lòng.
Mẹ Ôn nhìn đám người chỉ trỏ xung quanh, cùng đủ lời chỉ trích các kiểu, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, tay chân không biết để đâu.
Mẹ Ôn vội vàng giải thích: “Oan uổng quá! Tôi là bà ngoại đứa nhỏ, yêu thương nó còn không kịp, làm sao có thể nỡ bắt nạt nó chứ?”
Ôn Noãn cũng không cho bà ta lối thoát, đùn đẩy: “Mẹ, nếu mẹ thương đứa nhỏ, vậy trả lại phiếu vải trước kia cho con đi, hàng năm mỗi người mới được phát có sáu thước phiếu vải, một cân phiếu bông, con thực sự không còn cách nào khác!”
Mẹ Ôn lập tức mơ hồ, không nghĩ tới lần này qua đây vừa không đòi được tiền bạc, vừa phải nhả phiếu ra cho Ôn Noãn.
Bà ta không muốn!
Nhưng hàng xóm nhiệt tình bên cạnh đã tiến đến, chỉ vào bà ta mắng: “Đã sắp tới mùa đông rồi, người làm bà ngoại như bà chưa bàn tới việc không cho đứa nhỏ một bộ đồ mới, riêng việc lấy phiếu vải của con gái đã là không thể nào nói nổi rồi.”
Ở thời đại này này, phiếu vải phiếu bông khan hiếm, hàng năm mỗi người đều được chia theo định lượng, chúng còn quý giá hơn so với phiếu thực phẩm.
Có quần áo nhà ai không phải may may vá vá năm lần bảy lượt chứ?
Mẹ Ôn làm bộ lau nước mắt, vô tội hô: “Ôi oan uổng, mẹ lấy đâu ra phiếu chứ! Nếu có, thì đã làm cho đứa nhỏ mấy bộ quần áo từ sớm rồi!”
Có hàng xóm vừa mới đi từ hợp tác xã cung tiêu ra bèn đứng ra nói: “Vừa tôi mới thấy bà đứng xếp hàng mua vải dệt mua bông trong hợp tác xã cung tiêu xong, nhưng vừa thấy con gái với cháu ngoại nhà mình liền vội vội vàng vàng qua đây luôn, chắc chắn trong tay bà có phiếu, mau trả phiếu lại cho con gái đi!”
Từ trước đến nay mẹ Ôn chuyên gia bắt nạt người hiền sợ hãi kẻ ác, lại còn rất sĩ diện, mấy năm nay Ôn Noãn vẫn luôn bị bà ta chèn ép đến sít sao, nhưng chưa từng phản kháng lại, không nghĩ tới hôm nay lại khiến cho bà ta xấu mặt ở trước công chúng.
Mắt thấy càng ngày càng có nhiều người vây quanh qua đây, xem ra hôm nay nếu không lấy chút đồ ra, sợ là bà ta không ra nổi con phố này rồi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa