Mẹ Ôn không tình nguyện đào đào túi áo, vừa mới lôi một chồng phiếu ra ngoài, còn chưa kịp nhìn rõ là cái gì, đã bị hàng xóm bên cạnh đoạt đi, trực tiếp nhét vào trong tay Ôn Noãn, nói: “Đồng chí, lấy về đi, con bé còn bé như vậy, không có áo bông thì biết phải trải qua mùa đông như thế nào chứ! Về sau cũng đừng ngốc như thế, cái gì cũng cho hết ra ngoài!”
Mẹ Ôn thấy một chồng tiền cùng với phiếu đều bị lấy mất, dưới chân lảo đảo suýt ngã!
Ôn Noãn nhận lấy tiền cùng với phiếu mà hàng xóm nhiệt tình nhét cho mình, cũng không nhìn là phiếu gì, nắm chặt trong tay: “Chị, cảm ơn chị.”
Sau đó lại nâng cánh tay đứa nhỏ trong lòng lên, vẫy vẫy với mẹ Ôn: “Bảo bối, chúng ta mau cảm ơn bà ngoại nào.”
Cô lại hư tình giả ý chêm thêm câu: “Con xem bà ngoại đối tốt với con chưa kìa.”
Lại còn cố ý nhấn mạnh chữ “tốt” một cách vang dội, đầy châm chọc.
Đứa nhỏ y y nha nha bắt đầu đong đưa cánh tay, không còn khóc rống như lúc nãy, ngược lại còn nở nụ cười khách khách.
Lúc này mẹ Ôn đã tức anh ách rồi, tuy rằng nghe ra ý châm chọc khiêu khích từ miệng Ôn Noãn, nhưng lúc này nếu trở mặt cũng không tốt.
Với lại bà ta cũng biết rõ tính cách của Ôn Noãn như lòng bàn tay, tính cách cô có hơi tùy hứng, thi thoảng sẽ bộc phát tính khí một phen.
Không chừng là tháng trước bà ta lấy hết tiền cùng với phiếu đi cho nên cô có chút khó chịu.
Có lẽ sau đó, cô sẽ không còn kích động như vậy nữa.
Bà ta nhìn về phía đứa bé, nhếch môi nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ là bà ngoại của con bé, không đối tốt với nó thì tốt với ai chứ.”
Người vây xem cũng cười nói: “Đúng vậy, đứa nhỏ nhà mình tự nhiên phải yêu thương rồi.”
Mẹ Ôn cũng không có tâm trạng ở lại, nhìn khuôn mặt tươi cười của Ôn Noãn cùng với đứa nhỏ thì cảm thấy vô cùng chói mắt, trong lòng vừa giận lại vừa chua xót.
Bà ta tùy tiện tìm cớ rồi rời đi.
Ôn Noãn cũng chẳng muốn diễn cảnh mẹ con tình thâm với bà ta, thấy mẹ Ôn đi rồi, vội cảm ơn hàng xóm nhiệt tình vừa mới nói giúp cô.
Mấy hàng xóm láng giềng này phần lớn đều biết mặt, biết Ôn Noãn là vợ của Cố Thanh Hàn, cũng tận tình khuyên bảo: “Đồng chí, Thanh Hàn nhà cô là người đàn ông tốt, cậu ta là quân nhân, quanh năm suốt tháng không ở nhà, cô phải để ý chút, cũng đừng dâng hết đồ ra bên ngoài nữa.”
Ôn Noãn được căn dặn thì gật gật đầu: “Thím, cháu biết rồi, cảm ơn mọi người.”
“Không cần không cần, về sau sống cho tốt đi, ngày còn dài mà.”
*
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa