Nhưng mẹ Ôn lại kêu Hoàng mặt rỗ còn đưa nổi 100 đồng, mà lúc ấy Cố Thanh Hàn đã là đại đội trưởng, không thể không đưa nổi 120 đồng tiền sính lễ được.
Cuối cùng Cố Thanh Hàn cũng kiên trì đưa cho.
Cho nên mẹ Ôn vẫn cho rằng Cố Thanh Hàn có tiền, có rất nhiều tiền.
“Tiểu Noãn?”
Mẹ Ôn chờ Ôn Noãn nói chuyện, dù sao đã hơn một tháng không vét tiền từ trên người cô rồi, hôm nay cho dù là bỏ đi gương mặt già này, bà ta cũng phải lấy được ít tiền.
Với lại bà ta biết rõ tính cách của Ôn Noãn, tuy rằng hết ăn lại nằm, ngang ngược không hiểu chuyện, nhưng vẫn rất yêu thương em trai mình.
Nghĩ vậy, mẹ Ôn dứt khoát dùng ngón tay xoa xoa dưới khóe mắt, thử ép chảy ra một hai giọt nước mắt.
Ôn Noãn nâng mí mắt, lạnh lùng nói: “Con không có tiền.”
Nước mắt mẹ Ôn còn chưa nặn ra, lông mày đã nhăn lại: “Làm sao có thể? Không phải Cố Thanh Hàn nhà con đã thăng lên làm phó đoàn trưởng rồi sao? Với lại không phải hàng tháng nó đều kí gửi tiền về à?”
Sau đó mẹ Ôn lại ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của tiệm cơm: “Hơn nữa, không phải con đang chuẩn bị vào tiệm ăn à? Làm sao có thể không có tiền được?”
Ôn Noãn nghe mẹ Ôn nói lời này, lạnh lùng cười ra tiếng, cô tỉ mỉ ngẫm lại, xem chừng là cố ý tới bắt cô rồi.
Ôn Noãn dứt khoát khóc trước bà ta, thê thảm hô lên: “Mẹ, con thực sự không có tiền, tiền của ba con bé cũng không phải chỉ gửi riêng cho một mình con! Con đã cho mẹ hết tất cả tiền bạc cùng với phiếu giấy rồi, con làm gì còn tiền nữa? Con thấy sắp vào mùa đông rồi, nhưng đến cả một bộ quần áo mùa đông mà con bé cũng không có! Trước đó đến cả một tờ phiếu vải, phiếu bông mà mẹ cũng không để lại cho con, mẹ nói xem đứa nhỏ này phải sống qua mùa đông thế nào đây?”
Ôn Noãn biết không thể đối cứng với hạng người như mẹ Ôn, nếu do dự làm đứa bé bị thương thì mất nhiều hơn được.
Ôn Noãn không cho bà ta có cơ hội mở lời, tiếp tục bán thảm: “Mẹ, mẹ là bà ngoại của con bé, không thể để mặc cho con bé không có lấy một bộ quần áo mùa đông được mà đúng không? Con lạnh thì không có việc gì, nhưng để con bé bị lạnh, ba con bé sẽ trách con mất.”
Dứt lời, con gái nhỏ trên lưng Ôn Noãn giống như hiểu được gì đó, lúc này “Oa” một tiếng bắt đầu khóc lên.
Tiếng khóc của đứa bé vừa bén nhọn vừa vang dội, lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Lúc này lại đang là thời điểm bắt đầu làm việc, bất kể là bên đường hay là bên trong tiệm cơm quốc doanh đều có rất nhiều người, sau khi nghe thấy đứa nhỏ khóc rống lên thì đều nhao nhao nhìn qua đây.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa