Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đúng vậy, đại đa số người đều thích trồng các loại hoa cỏ ở trên ban công, để tu tâm dưỡng tính, nhưng Tề Đường cảm thấy trồng hoa hoa cỏ cỏ cũng không có ý nghĩa gì, nên đặc biệt phân thành hai khu vực trồng rau.
Cô chỉ trồng ba bông hồng leo ở trong góc, sớm đã quấn kín lan can ban công, hoa nở um tùm.
Thỉnh thoảng cô thường ngồi trên xích đu, đun một ấm thanh trà, bày ra hai ba đĩa điểm tâm, tận hưởng khoảnh khắc nhàn hạ.
Vừa dọn cỏ dại trên luống rau, Tề Đường liền nghe thấy thanh ấm gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, kèm theo những tiếng la hét thiếu kiên nhẫn.
Cô nhanh chân ra khỏi không gian, đi ra ngoài mở cửa lớn, liền nghe thấy âm thanh chất vấn của Tề Hồng Hạnh: “Chị hai, chị ở nhà một mình làm gì vậy, còn khóa cửa lớn làm gì, không phải là lén ở nhà ăn vụng gì chứ?”
Tiếng nói vừa dứt, cô ấy còn hoài nghi liếc mắt đánh giá Tề Đường, như muốn nhìn ra sơ hở trên người cô.
Tề Đường hỏi lại mà không thấy tội lỗi: “Liên quan gì tới em?”
Tề Hồng Hạnh khoa trương thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc: “Sẽ không phải ta nói trúng rồi chứ, chị sao có thể ích kỷ tới mức ăn hết thức ăn cho cả nhà vậy?”
Tề Đường trợn mắt không muốn nói chuyện với cô ấy nữa, quay người trở về phòng, cánh tay lại bị người phía sau kéo lại: “Chị hai, mấy người cha mẹ và anh cả sắp tan làm về nhà rồi, chị còn không nhanh chân đi làm cơm cho rồi?”
Hơi dùng sức một chút, cô đã hất cái tay kia ra, Tề Đường ôm hai tay trước ngực thản nhiên trả lời: “Em không có tay à, muốn ăn thì tự mình đi mà nấu.”
Tề gia cũng không phải là gia đình đại phú đại quý gì, Tề Phong Thu và Vương Thúy Nga phải nuôi dưỡng năm đứa con, mỗi tháng còn phải chu cấp tiền dưỡng lão là người già, do đó cũng không có hơi sức đâu mà chăm lo cho con cái.
Chị em ba người đều là người giỏi việc nhà, chỉ là trước đây nguyên chủ vốn mềm lòng mà thôi, Tề Hồng Anh và Tề Hồng Hạnh chỉ cần đẩy công việc của mình cho cô ấy là được, cô ấy cũng sẽ im lặng chịu đựng, không phản kháng.
Bây giờ là Tề Đường cô ở trong cơ thể này, sao có thể để cho bản thân chịu ủy khuất?
Thấy Tề Đường quay người trở về phòng, trong lòng Tề Hồng Hạnh rất tức giận, nhưng mà hôm nay thật sự đến phiên cô ấy nấu cơm, nếu như những người khác trong nhà tan làm về nhà không có cơm ăn, người chịu trách nhiệm chính là cô ấy.
Chỉ có thể hừ lạnh ném cặp sách lên trên ghế dài, hàm hồ nói: “Hoành Vĩ, em giúp chị làm cơm.”
Mối quan hệ giữa cặp song sinh luôn tốt đẹp, Tề Hoành Vĩ cũng không có cự tuyệt, đáp lại một tiếng sau đó bỏ cặp sách xuống, rồi chạy tới giúp đỡ.
Buổi tối, đợi cả nhà đều quay về, liền chính thức ăn cơm.