Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hà Đan gượng cười, cũng đưa tay khoác lấy cánh tay Mã Kiến Thiết, như vô tình nói: “Hồng Đường, làm vợ của quân nhân không dễ dàng như vậy đâu, nghe nói có nhiều quân khu ở trong núi, điều kiện rất khó khăn.”
Tề Đường cười lạnh nói: “Hà Đan, tôi mới phát hiện thì ra con người cậu có vấn đề rất lớn về tư tưởng giác ngộ.”
“Quân nhân bảo vệ đất nước và nhân dân, làm vợ quân nhân là một vinh dự cực kỳ lớn, vậy mà trong lòng cậu lại chất đầy chủ nghĩa hưởng lạc, không có một chút tinh thần chịu khó nào, tôi muốn báo cáo cậu với lớp trưởng Ngô.”
Ngô Hồng Huy là lớp trưởng của lớp họ, đồng thời là một nhà hoạt động trong trường, đeo băng tay đỏ tích cực tham gia các cuộc diễu hành.
Hà Đan nghe được lời này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, môi bắt đầu run run, không biết là tức giận hay là sợ hãi.
Cô ta vội vàng nói: “Hồng Đường, tớ chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu với tư cách là bạn bè, cậu không cần phải nghiêm túc như vậy chứ, chúng tớ còn có việc khác phải làm, đi trước đây!”
Nói xong, cô ta trực tiếp kéo Mã Kiến Thiết, quay người nhanh chóng rời đi, bóng dáng cô ta nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Tề Đường.
Tề Đường khịt mũi khinh thường, nhanh chóng rút tay lại và lên tiếng trước khi người đàn ông kịp nói câu nào: “Hôm nay tôi cũng không nhờ anh một cách vô ích, coi như là huề nhau với hành vi vô lễ hôm nay của anh.”
Nói xong, không đợi Nhạc Kỷ Minh đáp lại, cô đã nhấc chân định rời đi, đi được hai ba bước, nhớ ra điều gì đó, cô quay người lại bổ sung: “Nhắc nhở anh, lần sau ra ngoài thì nhớ đem theo đôi mắt.”
Tất cả những hành động này, trong mắt Nhạc Kỷ Minh, đều là do cô gái nhỏ có tính tình nóng nảy muốn trả thù anh vì đã hỏi cô liệu cô có thể chịu đòn được hay không.
Vì thế anh cũng không hề tức giận, bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay nhìn đồng hồ, không muốn quay về nghe lời cằn nhằn của bà ngoại, anh đi về hướng khác để đi gặp những người đồng đội đã xuất ngũ của mình.
Đến buổi tối, khi Nhạc Kỷ Minh ăn xong cơm chiều ở nhà chiến hữu rồi trở về nhà, thứ chào đón anh là một bữa tiệc chổi thịnh soạn quất tới tấp vào người.
Anh vừa khéo léo trốn tránh, vừa khó hiểu hét lên: “Bà ngoại, tại sao bà lại đánh con?”
Dù trong nhà anh cũng biết ít nhiều, nhưng cũng đâu đến mức không hỏi câu nào mà đã đánh anh chứ!
Lúc này Phương Tú Chi cảm thấy tức giận đến mức suýt như mất đi nửa cái mạng già, bà ấy hoàn toàn không ngờ được rằng đứa cháu ngoại mà bà ấy luôn tự hào, hôm nay lại làm như vậy với bà ấy.
Từ giờ trở đi, bà ấy cũng không còn mặt mũi nào nhìn mặt hàng xóm hai bên trái phải nữa.
Vừa đánh, Phương Tú Chi vừa thở dốc quát lên: “Nhãi ranh, trước khi ra ngoài con đã hứa sẽ hòa thuận với con gái nhà người ta, còn nói thích uống rượu, thích đánh vợ, bà nghĩ là con đang ngứa người rồi phải không.”