Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lòng Nhạc Kỷ Minh nói thầm quả nhiên là như vậy, nhưng anh thực sự không có bất kỳ cảm giác nào với đồng chí Lưu gì đó, anh không muốn kết thành bạn đời cách mạng với cô ấy.
Lo lắng bà cụ kiệt sức, vô tình nhảy lên nhảy xuống rồi bị té ngã, Nhạc Kỷ Minh đành phải giảm tốc độ lại, cố ý nhận vài cái đánh, rồi giả vờ kêu đau ai da mấy tiếng.
Anh biết bà ngoại của anh là một bà cụ mạnh miệng nhưng mềm lòng, bà ấy nghĩ đến việc anh từ nhỏ đã phải trở thành trẻ mồ côi nên ngày thường cũng rất cưng chiều anh!
Quả nhiên, Phương Tú Chi thật ra chỉ đánh Nhạc Kỷ Minh mấy cái, anh còn chưa sứt mẻ gì, mà bà ấy đã bắt đầu cảm thấy đau lòng trước rồi!
Bà ấy thở phì phì tức giận ném cây chổi trong tay xuống, chống tay lên hông và hét lên: “Nhạc Kỷ Minh, uổng cho con còn là một người quân nhân, quân nhân luôn giữ lời hứa, nhưng con thì sao, con dám thất hứa!”
Mặc dù lực đánh của bà cụ so với huấn luyện trong quân đội chẳng khác nào gãi ngứa cho anh, nhưng Nhạc Kỷ Minh vẫn giả vờ xoa xoa cánh tay của mình với vẻ mặt khó hiểu: “Bà ngoại, con đâu có lỡ hẹn đâu?”
Phương Tú Chi hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thím Lưu của con ở cách vách mới vừa đến nhà chúng ta mách bà, sau đó bác sĩ Tiền cũng đến nhà ta, nói là cô gái đó đã đợi con ở công viên gần một giờ mà vẫn không thấy con tới, con đi đâu?”
Trong tiềm thức, tâm trí của Nhạc Kỷ Minh hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú và giọng nói trong trẻo của cô gái: “Tôi khuyên anh lần sau khi ra ngoài nhớ mang theo đôi mắt“...
Anh sờ sờ đầu mình và xác nhận: “Người đồng chí nữ đó họ Tề, cô ấy mặc trang phục mùa xuân kẻ sọc ca rô, cô ấy trông chỉ mới 17-18 đúng không?”
Phương Tú Chi không khỏi cau mày gật đầu: “Đúng rồi mà!”
Nhạc Kỷ Minh cao giọng lên thêm chút nữa, cảm thấy mình hơi bị oan: “Con đã đề nghị kết hôn với đồng chí đó rồi, nhưng cô ấy không đồng ý và bỏ đi rồi, việc này sao trách con được?”
Dù anh biết khi mở miệng, thì người ta sẽ không đồng ý, nhưng anh đã nói rồi thì trách nhiệm của việc thất bại này không phải của anh, anh không thể chịu đựng được sự thiệt thòi!
Lúc này Phương Tú Chi cũng không dám chắc chắn, không biết đó có phải là cái cớ mà cô gái kia nói ra do không muốn kết hôn với cháu ngoại của bà ấy hay là có hiểu lầm nào khác?
Tóm lại, trong thâm tâm bà ấy biết rõ cháu trai bà ấy tuyệt đối không thể nói dối, cho dù là vì tính cách từ nhỏ của anh hay vì bộ quân phục trên người.
Thấy bà ngoại của mình cũng ngơ ngác, Nhạc Kỷ Minh ra vẻ tội nghiệp che vai lại: “Bà ngoại, bà trách oan cho con, bà đánh con đau quá!”
Tuy nhiên, Phương Tú Chi chỉ cảnh cáo chỉ chỉ Nhạc Kỷ Minh: “Con đáng bị như vậy, con cứ ngoan ngoãn ở nhà cho bà, chờ bà về bà sẽ xử lý con!”