[Thập Niên 70] Quân Sủng, Từ Chối Về Nông Thôn Sau Khi Được Nam Nhân Cưng Chiều

Chương 47: Chương 47: Làm sao để bồi thường (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng làm sao cô có thể bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như vậy, tuy nhiên điều đó không có nghĩa là cô sẽ để bản thân ở trong tình trạng nguy hiểm rình rập như thế.

Cô vừa nắm tay lại chuẩn bị đánh tiếp thì người đàn ông sợ hãi co rúm người lại, yếu ớt nói: “Những gì tôi biết, tôi đều nói hết rồi.”

Mặc dù lời nói ngập ngừng nhưng ngữ khí có vẻ khá thành thực.

Tề Đường hài lòng, nói: “Ai sai khiến anh theo dõi tôi?”

Người đàn ông vừa nghĩ sẽ nói dối, nói rằng bản thân nhìn thấy Tề Đường lớn lên rất xinh đẹp, nên mới nổi lên dã tâm, suy cho cùng thì anh ta cũng đã nhận tiền giúp đỡ người ta, mặc dù anh ta đang rất đói, nhưng cũng không nên đâm sau lưng phản bội sự tín nhiệm của người ta như vậy.

Bên khóe mắt bỗng dưng xuất hiện hình ảnh một nắm đấm, rõ ràng cánh tay trông trắng nõn, mịn màng, tưởng chừng như chỉ cần bẻ một cái liền có thể gãy, vậy mà khi đánh người thật sự rất đau.

Sự tín nhiệm là gì?

Sự tín nhiệm chỉ là đồ bỏ đi.

“Là Hà Đan bảo tôi tới đây.”

Tề Đường bất giác nhướng mày, xem ra cô đã quá nhân từ rồi, cô vốn tưởng rằng chỉ là vài câu cãi nhau, không tính là chuyện gì lớn.

Không ngờ Hà Đan vậy mà để ý chuyện này như vậy, còn có âm mưu làm hại cô.

Cô lại hỏi: “Hà Đan sai anh tới đây làm gì?”

Người đàn ông không dám nói dối nữa, cô hỏi gì đều thành thức trả lời: “Cô ta bảo tôi mỗi ngày đi theo cô, đưa cô về nhà, để mọi người ở khu tập thể của xưởng sản xuất thép nhìn thấy càng nhiều lần càng tốt.”

“Càng lâu thì...”

Người đàn ông đảo mắt nhìn Tề Đường, không dám nói tiếp, sợ rằng sẽ lại bị đánh, cú đấm vừa nãy thật sự rất đau, bây giờ anh ta vẫn còn cảm nhận được nỗi đau âm ỉ ở bụng.

Tề Đường hắng giọng, không phát ra âm thanh gì.

Nhưng người đàn ông ngay lập tức hiểu ý, không dám dừng lại, nói tiếp; “Cho dù cô có bị người khác nói ra nói vào cũng không thể nào giải thích rõ ràng được, đến lúc đó tôi sẽ đến nhà cầu hôn cô, cô sẽ phải chấp nhận vì danh tiếng của bản thân.”

Anh ta năm nay cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, trong nhà khốn khó, nếu không cũng sẽ không làm ra hành động hèn hạ như này, mặc dù trong nhà cũng có thể gọi là sống qua ngày nhưng không dám nghĩ đến việc cưới vợ.

Đúng lúc Hà Đan giới thiệu một chú em cho anh ta, chú em đấy cũng nghĩ đến anh ta, anh ta không ngờ còn có chuyện tốt như này, vì vậy nên mới đồng ý làm ra loại chuyện này.

Có điều, anh ta ngồi xổm đợi ở xưởng sản xuất thép rất nhiều ngày cũng không thấy người đâu, có lúc vừa ra khỏi xưởng sản xuất thép chưa được bao lâu thì người đã đi mất.

Bên phía Hà Đan đã thúc giục anh ta rất nhiều lần, mỗi lần anh ta chỉ có thể nói qua loa lấy lệ rằng sẽ nhanh thôi, nhưng thực chất mọi chuyện chưa tiến triển được gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.