Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lòng anh ta đang cảm thấy tiếc nuối vì vụ việc lần này thất bại thảm hại, thì nghe thấy Tề Đường hỏi: “Hà Đan đưa cho anh bao nhiêu tiền?”
“Năm đồng.”
Hài*, cuộc đời của thiếu nữ đẹp như hoa này chỉ đáng giá năm đồng.
*Tiếng thở dài
“Dùng cùng một thủ đoạn như này ra tay với với Hà Đan, nhất định phải thành công, không được thất bại, năm đồng, anh có làm không?”
Mặc dù nói như thế nhưng Tề Đường không định sẽ thực hiện đúng như đã nói.
Nếu như người kia đã không có ý tốt, cô cũng không cần phải giữ lời.
Đến lúc đó người đàn ông kia sẽ ra tay với Hà Đan, nếu như tâm trạng của cô tốt thì sẽ đưa cho anh ta mấy đồng, sau đó ngồi xem truyện cười.
Tâm trạng không tốt, một đồng cũng không đưa, lại có thể đánh bại đôi phu thê kia cùng một lúc.
Chủ yếu vì bây giờ cô rất bận, không có thời gian đối phó với đôi vợ chồng kia, nếu không, kết cục của Hà Đan sẽ còn thảm hại hơn cả việc đi theo Hoàng Tam.
Người đàn ông kia kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn Tề Đường, run rẩy, khó tin hỏi lại: “Cô, nói cái gì cơ?”
“Anh bị điếc à?”
“Không, không điếc.” Người đàn ông lắc đầu lia lịa, anh ta thậm chí còn nghĩ rằng nếu anh ta nói rằng bản thân không nghe rõ, Tề Đường sẽ cho rằng tai của anh ta là đồ trang trí,sau đó trực tiếp cắt bỏ nó luôn.
Hu hu hu, vốn dĩ cưới vợ đã không dễ dàng gì, nều như thật sự bị cắt tai, sau này càng khó cưới vợ.
Khi không gian rơi vào sự tĩnh lặng, khóe miệng của người đàn ông đứng ở đầu hẻm cong lên, nụ cười có vẻ hơi phóng đãng.
Xem ra đồng chí Tiểu Tề này không phải là người dễ đối phó.
Sau vài phút trôi qua, khi Tề Đường xoay cổ tay, điều chỉnh lại tư thế, người đàn ông vội vã đáp ứng, nói: “Làm, tôi làm.”
Tề Đường đứng thẳng người dậy, phủi tay, nói: “Được thôi.”
Cô đang định cởi sợi dây trói trên người người đàn ông, Nhạc Kỷ Minh quay người bước tới, cởi sợi dây trên người anh ta ném xuống đất.
Động tác này không khác gì với một người đàn ông lỗ mãng.
Người đàn ông chịu đựng nỗi đau, cố gắng đứng dậy, anh ta chỉ dám chửi thầm trong lòng, không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Anh ta cũng có thể coi như đã nhìn ra, người đàn ông trước mặt anh ta, đủ sức để đánh anh ta năm lần như thế.
Nhạc Kỷ Minh: “Anh tốt nhất nên giữ lời, nếu một mình ta không đánh hai mươi cái cũng không là vấn đề.”
Trước khi đi, Tề Đường hỏi họ tên, địa chỉ nhà anh ta, anh ta nói bản thân tên là Hoàng Tam, sống ở làng Đại Du Tiền ở sát rìa thành phố.
Tề Đường không quan tâm những điều anh ta nói là thật hay giả, cô cảm thấy sức hấp dẫn của năm đồng không hề nhỏ, hơn nữa, khu vực này cũng không lớn lắm, muốn tìm một người cũng không là vấn đề.
Huống hồ cô đã nhìn ra Hoàng Tam này có quen biết với Hà Đan, sau này chỉ cần điều tra những người có quen biết với Hà Đan, tìm anh ta cũng không có gì khó.