Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Gà đông lạnh vừa được lấy ra, Tề Hồng Đường đã nhận thấy có vài ánh mắt từ các hướng khác nhau đang nhìn qua, cô cũng không thèm để ý mà tiếp tục lấy hai túi vải nhỏ ra.
Một túi có mười cân gạo, một túi kia có mười cân bột mì trắng, lúc đầu chỉ là thử nghiệm, có thể từ từ kiếm tiền, nhưng an toàn là quan trọng nhất.
Gạo trắng bóng và bột mì, thu hút ánh mắt của nhiều người, thậm chí trong không khí còn mơ hồ nghe thấy tiếng nuốt nước bọt.
Đối với người hiện đại đã quen ăn lương thực tinh và thịt thì cũng không là gì, nhưng đối với những người sống trong thời đại khan hiếm vật tư này, đây có thể là những thứ quý giá mà quanh năm suốt tháng nhiều người không thể ăn được.
Ít nhất trong trí nhớ của Tề Đường, từ nhỏ đến lớn, một tháng nguyên chủ có thể ngửi thấy mùi thịt một lần đã là rất tốt rồi.
Mặc dù trong nhà cũng có khá nhiều công nhân viên chức, nhưng cũng chỉ mới trong vòng hai năm nay thôi, trước đó thì chỉ có Tề Phong Thu và Vương Thúy Nga có tiền lương.
Tổng cộng mỗi tháng có được ba cân phiếu thịt, một phần để dành cho người lớn tuổi trong nhà, một phần để dành phòng khi cần tiếp đãi khách thì có cái mà dùng.
Nếu như xa xỉ hơn, thì mua một cân thịt chia làm năm miệng ăn, vốn cũng không nhiều lắm, nguyên chủ cũng không được chiều chuộng, cơ bản đến cuối cùng có thể ăn được mấy miếng thịt, uống được một chén nước canh, là cô đã rất hài lòng rồi.
Đối với những ký ức này, Tề Đường cũng không hề tức giận hay oán hận, dung lượng của trái tim có hạn, người làm cha mẹ khi có đông con, khó tránh khỏi thiên vị ai nặng ai nhẹ.
Nếu thực sự không coi nguyên chủ là con người thì hoàn toàn có thể không cho ăn một miếng thịt nào, vậy thì mỗi người đều có thể ăn nhiều hơn.
Quá khứ đã qua và đã biến mất cùng với sự ra đi của nguyên chủ nên không cần phải nhắc lại nữa.
Không lâu sau khi đồ đạc được bày ra, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ bảo hộ lao động màu xanh đậm đến gần, ngồi xổm trước mặt Tề Đường, nhỏ giọng nói: “Đồng chí, gà này bán thế nào?”
Nhìn cách ăn mặc của người đàn ông này có thể biết ông ta là công nhân viên chức chính thức, là người không thiếu tiền, chẳng trách vừa bày ra là ông ta đã nhắm vào thịt mà hỏi.
Tề Đường có sự hiểu biết nhất định về giá cả trong thời đại này, gạo được bán tại Cung Tiêu Xã với giá 20 hào một cân, cần phải có phiếu gạo.
Trên thị trường chợ đen, không cần phiếu có thể bán được với giá từ 50 đến 60 hào, mặc dù giá đã tăng gấp ba nhưng chỉ cần có đủ tiền, người ta có bao nhiêu thì mình cũng có thể mua bấy nhiêu.
Những thứ khác cũng đều như nhau, giá cả ở Cung Tiêu Xã đều cần phải có phiếu, chợ đen không cần phiếu thì giá sẽ cao hơn rất nhiều, đây là quy luật mặc định.