Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khuôn mặt của Tề Đường đầy dấu chấm hỏi ngẩng đầu từ trong bát của mình lên, nhìn về phía Tề Hồng Hạnh, vô tội nói: “Lúc em tỉnh dậy quên mang theo não rồi sao?”
Tề Hồng Hạnh sửng sốt, còn không kịp phản ứng lời mà Tề Đường nói có ý gì, Tề Hoành Vĩ ngồi bên cạnh kéo kéo cánh tay của cô ấy, nhỏ giọng giải thích nói: “Chị, chị hai nói chị không có đầu óc kìa!”
Bốp, đập đôi đũa trong tay xuống trên bàn một cái thật mạnh, khiến tất cả mọi người đều chấn động, Tề Hồng Hạnh thở phì phò quát: “Tề Hồng Đường, chị dựa vào đâu mà mắng em không có đầu óc?”
Tề Đường húp một ngụm cháo, chậm rãi trả lời: “Là em trêu chọc chị trước!”
Giọng nói của cô không nhanh không chậm, ánh mắt nhìn về phía Tề Hồng Hạnh, giống như đang nhìn một kẻ ngốc đang cố tình gây sự, khiến trong lòng Tề Hồng Hạnh càng tức giận hơn.
Vừa định nói lại, đã bị Tề Hồng Anh tiếp lời: “Hồng Đường, em cũng đừng trách Hồng Hạnh nói như vậy, em nhìn xem trong khoảng thời gian này, ngày nào em cũng chạy ra bên ngoài, cả ngày đều không thấy người đâu.”
“Trong nhà điều kiện có hạn, chỉ có em là ngày ngày béo lên không ít, làn da còn trắng hơn, trên người lúc nào cũng có mùi thơm, nếu không phải là đang yêu đương, lấy đâu ra tiền mua kem dưỡng da, đi ra ngoài ăn ngon?”
Không thể không nói, đầu óc Tề Hồng Anh so với Tề Hồng Hạnh linh hoạt hơn nhiều, nhìn một cái đã nói ngay trọng điểm, nói trúng tim đen.
Chờ cô ấy nói xong, ánh mắt Tề Phong Thu và Vương Thúy Nga cũng rơi vào trên người Tề Đường, tựa hồ cũng đang chờ cô cho một lời giải thích hợp lý.
Đối với tình cảnh mà ngày hôm nay gặp phải, Tề Đường đã sớm có chuẩn bị về tâm lý, nếu không cô cũng sẽ không quang minh chính đại ra ngoài vào mỗi ngày.
Đặt bát đũa trong tay xuống, cô tiếp tục chậm rãi mở miệng nói: “Đây không phải sắp tốt nghiệp trung học rồi sao, bạn học của em giới thiệu cho em một công việc học thêm, mỗi ngày bao ăn một bữa cơm trưa, một tháng nhận ba đồng tiền lương.”
Nghe được lời giải thích này, Tề Phong Thu và Vương Thúy Nga còn chưa mở miệng, Tề Hồng Anh lại hỏi tiếp: “Bạn học nào của em, có loại chuyện tốt như này sao người ta lại không tự mình làm?”
Tề Đường buông tay: “Nói cứ như chị biết mấy người bạn học của em vậy, trong nhà người ta rất có tiền, không quan tâm mấy đồng bạc lẻ này, thấy em đáng thương thì giới thiệu em đi làm.”
Tề Hồng Hạnh cười nhạo một tiếng: “Chỉ dựa vào thành tích kia của chị mà cũng đòi đi dạy thêm cho người khác, đừng nói là dạy người ta đến mức đội sổ luôn rồi!”
Nhìn Tề Hồng Hạnh nhất quyết muốn lôi mình xuống bùn, ánh mắt Tề Đường lạnh lùng vài phần, giọng nói cũng mang theo vài phần lạnh lẽo nói: “Chị tốt xấu gì cũng là học sinh trung học, dạy tiểu học cũng không thành vấn đề.”