[Thập Niên 70] Quân Sủng, Từ Chối Về Nông Thôn Sau Khi Được Nam Nhân Cưng Chiều

Chương 34: Chương 34: Tìm Việc (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng mà đến cuối cùng thì vẫn còn giữ lại được lý trí, Tề Hồng Hạnh run rẩy sốt ruột giải thích nói: “Ba, chúng con không làm gì cả, ba đừng tức giận.”

Những lời này, coi như là đã trực tiếp thừa nhận cô ấy quả thật đã đi nhà khách với bạn học nam Tần Ái Đảng.

Có một điều mà Tề Đường không biết chính là, lúc này, trong lòng Tề Hồng Hạnh cực kì oán hận cô, cũng đang hối hận bản thân mình tại sao lúc ấy lại bị Tần Ái Đảng dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành đến mất lý trí, đi theo cậu ta vào nhà khách.

Lúc ấy Tần Ái Đảng nói, nhân viên thu ngân trong nhà khách là cô họ của cậu ta, không cần giấy giới thiệu gì, cũng không cần đăng ký, cô ấy nghĩ, chẳng qua là đi vào tìm một căn phòng yên tĩnh để ôn tập bài vở, hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Bây giờ nghĩ lại, nếu người ngoài biết, cho dù cô ấy nói cô ấy không làm gì, người khác cũng sẽ không tin.

Giống như giờ phút này đang tức giận trừng mắt nhìn người nhà của mình, cô ấy hối hận, cô ấy sợ hãi, cô ấy không biết nên làm như thế nào để chứng minh sự trong sạch của mình!

Tề Hồng Hạnh có trong sạch hay không, Tề Đường cũng không biết, nhưng không ảnh hưởng đến việc mà cô kéo cô ấy xuống nước, chắn trước mặt mình.

Cô chỉ biết là, cho dù xã hội ở thế kỷ 21 đã tương đối cởi mở, người làm cha mẹ nếu như biết đứa con gái còn tuổi vị thành niên của mình đi thuê phòng cùng với một người đàn ông khác, chắc chắn sẽ tức giận đến muốn bùng nổ tại chỗ.

Vậy thì ở thập niên 70 vẫn đặc biệt chú trọng cách sống của nam nữ, hậu quả hẳn là sẽ càng nghiêm trọng hơn!

Sự phát triển của sự việc không làm cho Tề Đường thất vọng, ném đống bát vỡ vào trong thùng rác ở dưới lầu, cô lấy khăn lau sạch tay rồi thản nhiên rời khỏi nhà máy sắt thép.

Phía sau, là tiếng gào tiếng khóc, xen lẫn tiếng rống giận của Tề Phong Thu, còn có những câu chửi của Vương Thúy Nga, có tiếng mắng Tề Phong Thu ra tay nặng, có tiếng mắng Tề Hồng Hạnh không chịu thua kém.

Nhưng mà bên trong đều không dung những từ mẫn cảm nào đó gây hiểu lầm cho người ngoài, xem ra hai vợ chồng này mặc dù tức giận, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn phân biệt được lời gì nên nói, lời gì không nên nói.

Ném hết tất cả những âm thanh bên trong ra phía sau đầu, bước chân của Tề Đường thanh thản chậm rãi dọc đi theo đường ra ngoài, muốn hôm nay đi tìm hiểu công việc hôm trước, nhanh chóng làm cho xong nhanh một chút để những ngổn ngang trong lòng có thể hoàn toàn yên ổn lại.

“Tề Hồng Đường!”

Cách đó không xa có một giọng nói mang theo sự lạnh lùng vang lên, Tề Đường quay đầu nhìn Tề Hồng Anh đã đi ra cửa sớm hơn mình một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.