Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đêm đó gia đình vị hôn phu không đồng ý, ngày hôm sau nhà Trâu gia đóng cửa không ra ngoài, sau khi mẹ cô bị bắt đi, bọn họ phái người đến cảnh cáo Thủy Lang không được phép tung tin về hôn sự này..
Bọn họ trở mặt không quen biết, một rương vàng thỏi cũng không trả lại.
Thủy Lang không biết chính xác Trâu gia làm gì, nhưng nếu lúc đó có thể đính hôn với Thủy Lang, chắc chắn cũng không có bối cảnh tốt, mặc dù những chuyện này không liên quan gì đến cô, nhưng đối với chuyện Chu Quang Hách rốt cuộc có yêu cầu kết hôn gì mà cô phải nhìn thấy tận mắt, cô vẫn rất tò mò.
Lúc này, cô không nghe lời anh vừa nói phải đứng yên tại chỗ, cô đi về phía trước chen vào đám đông, đi đến trước cửa nhà số 18.
Lần đầu tiên nhìn thấy người ở đó,Thủy Lang sợ hãi nhảy lùi về sau.
Đó là một người phụ nữ nằm rạp trên mặt đất, vô cùng bẩn thỉu, nửa người trên mặc một cái áo khoác sợi bông ố vàng vá chằng vá đụp bay phấp phới, hai bàn tay gầy trơ cả xương, đầy những vết sẹo nứt nẻ, vết sẹo trên ngón tay giữa giống như bị xé ra, rỉ ra máu đỏ tươi, bàn tay như móng gà đen đang bò trên mặt đất.
Thủy Lang trợn mắt nhìn, xác nhận người phụ nữ trước mặt thật sự đang bò, bò vì thiếu mất đôi chân!
Ống quần dưới mông trống rỗng!
Cả hai chân từ đùi đến bàn chân đều trống rỗng!
“Đừng đánh nữa!” Một bà lão lảo đảo ngăn cản người đàn ông trung niên cao lớn.
Nhưng không có bất cứ tác dụng gì.
Người đàn ông trung niên chộp lấy cái chổi lông gà, đuổi theo một cậu bé đang chạy chân trần, không chút kiêng kỵ đập liên tiếp vào đầu, vào mặt và cổ của cậu bé, khiến đám đông hoảng sợ tới mất mật, đây không phải là chuyện hù dọa bình thường, ông ta có vẻ thực sự tức giận, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
“Lưu Khúc, đây là con trai ruột của ông, không thể đánh nặng tay như vậy được!”
“Lưu Khúc, ông cậu này thật sự không còn gì để nói. Hai vợ chồng bình thường đều nâng niu Tiểu A Mao trong lòng bàn tay, lần này lại vì một cô gái ở chỗ khác mà đánh Tiểu A Mao ra nông nỗi này.”
“Đó là bởi vì Tiểu A Mao không hiểu chuyện, nó dù còn nhỏ nhưng cũng là anh chị của cô bé đó, sao có thể tranh giành trứng gà với cô bé đó được?”
“Ăn nói vớ vẩn! Tiểu A Mao từ khi sinh ra đã bao giờ phải tranh giành trứng gà với ai đâu. Rõ ràng là ba tên nhà quê này đến giành trứng của Tiểu A Mao.”
“Các người cứ ở đó nói gì vậy? Chu Huỷ đã như thế này rồi, các người có biết đồng cảm hay không?”
Khi nhắc đến Chu Huỷ, đám đông bênh vực kẻ yếu đều ngừng nói chuyện, cùng nhau nhìn người phụ nữ cụt hai chân đang nằm sấp trên mặt đất.