[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng

Chương 35: Chương 35: Tìm tôi tính sổ? (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ngay khi một bóng người xuất hiện ở ngã tư, tiểu tam đã vẫy tay, người đàn ông tăng tốc chạy tới, đó là một người đàn ông trung niên.

Tiểu tam đưa cho ông ta một cuộn giấy trắng gấp lại: “Những món trong danh sách nhất định phải có được trước chủ nhật, anh hiểu không?”

Người đàn ông trung niên móc từ trong ngực ra một cây đèn pin, mở ra soi xem tờ giấy một lúc, sau khi nhìn rõ ràng, ông ta cau mày nói: “Mấy thứ khác thì dễ nói, nhưng cái đồng hồ Thụy Sĩ này, còn là cái đồng hồ số La Mã quý giá nhất không dễ kiếm đâu.”

“Nếu như dễ kiềm, tôi cần gì phải tìm tới anh?” Tiểu tam rõ ràng có chút không kiên nhẫn, nói xong dừng lại một chút, điều chỉnh giọng điệu: “Đồng hồ này không phải cho người khác, là cho công việc của Lâm Lâm, anh cũng biết đối tượng con trai của cục phó Hứa có thứ gì tốt cũng đều đã từng nhìn qua, điều kiện kết hôn chỉ muốn một cái đồng hồ La Mã, cục phó Hứa lo lắng tới phát sầu, nhờ các mối quan hệ khắp nơi muốn tìm cho ra, đây là cơ hội tốt để Lâm Lâm có thể vào làm ở văn phòng bất động sản, anh nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế lấy được đồng hồ này, tôi biết anh có năng lực này.”

Người đàn ông trung niên vẫn cau mày.

Tiểu tam nói giọng điệu mềm nhũn, đưa số tiền trong tay ra, dỗ dành nói: “Tôi biết gần đây mọi chuyện ở bên chỗ các anh rất khó khăn. Anh yên tâm, dạo này kiểm tra trấn áp nghiêm ngặt, sau này đầu gió sẽ chỉ càng ngày càng lỏng, có tôi ở đây, những ngày tháng tốt đẹp của anh còn ở phía sau, lấy được đồ anh cứ đặt ở chỗ cũ, tôi cho anh thêm một cái hồng bao nữa.”

Người đàn ông trung niên khẽ buông lỏng lông mày, tắt đèn pin đi: “Tôi sẽ nghĩ cách, cố gắng lấy được, mấy cái phiếu dầu đó...”

“Phiếu dầu càng phải kiếm đủ.” Tiểu tam cướp lời: “Phiếu dầu là chuẩn bị cho đối tượng của Lâm Lâm, con bé có thể thăng chức hay không chỉ nhờ vào mấy phiếu dầu này, anh hiểu nặng nhẹ chứ?”

Người đàn ông trung niên vừa nghe tới mấy chữ “đối tượng của Lâm Lâm”, sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi, ánh đèn điện phản chiếu trên vầng trán của ông ta có chút nịnh nọt: “Những thứ phó đội trường Trâu cần, tôi nhất định sẽ lấy đủ, cam đoan chỉ thừa không thiếu, tuyệt đối sẽ không kéo chân cậu ấy.”

“Anh nói nhỏ tiếng một chút.” Tiểu Tam nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Chuyện này đối tượng của Lâm Lâm không hề mở miệng, là tôi thăm dò được những người cấp trên bọn họ muốn làm gì đó, người ta đều là công an nhân dân, không thể nhận một cái kim sợi chỉ nào của người dân được.”

“Vâng, tôi hiểu.” Người đàn ông trung niên nhét tờ giấy vào túi, chuẩn bị rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.