Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi đó sắc mặt và ánh mắt cười như không cười của chị dâu nhỏ, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tim gan anh ta cồn cào.
Anh ta ngồi vào bàn làm việc đắc ý rung chân, vừa lấy ra chiếc gương nhỏ vừa soi mình trong gương với vẻ tự luyến thì đột nhiên có người bước vào mà không gõ cửa.
Hạ Kiến Sơn vừa định bày tỏ sự bất mãn của mình, thì người đó đã nói: “Hạ trưởng khoa, xưởng trưởng đã mở họp có thông tin quan trọng cần thông báo.”
Hạ Kiến Sơn cau mày: “Khi nào?”
“Ngay bây giờ!”
“...”
Sắp đến giờ tan tầm rồi mà họp kiểu gì đây, có thể có thông báo quan trọng gì sao?
Hạ Kiến Sơn không hiểu, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng đứng dậy. Tới khi đến địa điểm mở họp thì phát hiện ở cửa có hai nhân viên cảnh sát, mà xưởng trưởng và một số quan chức quan trọng đều mang vẻ mặt rất nghiêm túc.
Hạ Kiến Sơn đoán rằng ai đó tham ô và không liên quan tới mình nên chẳng thèm để ý lắm. Nhưng khi cuộc họp bắt đầu, xưởng trưởng cầm bản thảo và nói rằng có người đã báo cáo rằng ai đó trong nhà máy của chúng ta có nhân phẩm thấp kém, suy đồi đạo đức. Ngang nhiên viết thư tình cho người phụ nữ đã kết hôn, loại hành vi này không khác gì lưu manh…
Đầu của Hạ Kiến Sơn lập tức ong ong, máu chảy toàn thân chảy ngược, tay chân lạnh cóng. Lúc xưởng trưởng nói tên thì anh ta đã có ý định bào chữa cho mình, xưởng trưởng giận tím mặt: “Hạ Kiến Sơn, anh ngang nhiên coi thường pháp luật, quy định quốc gia và đạo đức xã hội. Sau khi được bộ phận xưởng nghiên cứu và đưa ra quyết định thống nhất, từ nay trở đi, anh không còn là người của xưởng chúng tôi nữa. Nếu anh có gì muốn nói, trở về cùng đồng chí công an rồi biện minh cho tốt đi!”
Nói xong, hai đồng chí cảnh sát tiến lên khống chế Hạ Kiến Sơn, Hạ Kiến Sơn như từ trên trời rơi xuống địa ngục, thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ. Không thể nào, chuyện này không có khả năng xảy ra được. Tại sao chị dâu lại báo cáo anh ta, loại chuyện này cũng không phải một mình anh ta tình nguyện, rõ ràng chị dâu cũng có ý nghĩ kia với anh ta!
Sau khi gửi báo cáo đi thì Lục Mạn Mạn không có chút gánh nặng tâm lý nào, cô mang theo chiếc vòng tay vàng đi ra ngoài.
Cô cần một số vốn khởi nghiệp.
Lần này cô không đi qua cổng lớn của quân khu, mà đi ra bằng cửa hông cách khá xa… để tránh chú bác thím ngồi canh. Không phải là Lục Mạn Mạn sợ bọn họ, mà là không muốn lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm với những người râu ria đó.
Lục Mạn Mạn đã gián tiếp nghe được từ miệng dì Điền, mặc dù bây giờ đã được cải cách, nhưng vẫn có rất nhiều mặt hàng không được bán, ví dụ như vàng có liên quan đến tài chính quốc gia, nếu mua bán tư nhân sẽ phải ngồi tù.
Lục Mạn Mạn thành thật mang nó đến ngân hàng, vòng vàng của cô không rõ nguồn gốc, cũng không phải vàng có độ tinh khiết cao được luyện chế trong nhà máy, chỉ là một cái vòng tay bằng vàng bình thường.
Rất nhanh cô đã thuận lợi đổi được tiền, mặc dù thấp hơn giá thị trường, nhưng đến tay cô đã được gần 200 tệ, ở thời đại này thì đã là một số tiền rất lớn rồi.
Lục Mạn Mạn không bỏ tiền vào ví, mà chia thành hai phần cuộn lại, nhét vào trong nội y… Cái này có lẽ an toàn hơn bỏ vào ví nhỉ?
Đương nhiên chị gái ở quầy cũng không ngờ cô lại có hành động như vậy, ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn.
Lục Mạn Mạn cười một cái thật đẹp với cô ấy rồi rời đi.
Chu Bỉnh nắm tay em gái chờ ở ngoài, về phần sao hai đứa nhỏ cũng ra ngoài, đương nhiên là vì nhóc Chi Chi không nỡ rời xa thím nửa bước rồi.
Dù sao bọn nhỏ cũng đang nghỉ hè, đợi ở nhà cũng là đợi, nên Lục Mạn Mạn không ngại đem theo một cái đuôi nhỏ.
Còn Chu Bỉnh còn rất biết điều hỏi cô có cần cậu cầm ô cho không, đương nhiên là cần rồi, cho nên cậu cũng đi cùng.