[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 42: Chương 42: Ấn tượng (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mấy chị em khác đều tò mò nhìn sang, nhưng lúc này bọn họ chắc chắn không đoán được mục đích Lưu Dự tới đây không chỉ là phỏng vấn Hạ Thanh, mà còn phỏng vấn tất cả mọi ngươi nhà họ Hạ.

“Đúng là có việc, tòa soạn báo bọn anh muốn viết một bài về “Phương pháp học tập”, muốn giúp các bạn học sinh tìm ra phương pháp học tập cho riêng mình, lần trước ở trường anh đã nghe rất nhiều tin tức liên quan đến em, còn cả thành tích học tập của các chị em của em, hôm nay tới đây là muốn các em có thể nhận phỏng vấn của anh.”

Lúc này, mấy người Hạ Hòa mới biết, đồng chí phóng viên này không chỉ phỏng vấn tiểu Thanh, mà còn muốn phỏng vấn các cô nữa.

Hạ Thanh không đồng ý ngay, mà nhìn về phía các chị em, cô không thể tự quyết định được.

Hạ Lâm đồng ý đầu tiên, cô ấy vốn là người hoạt bát, đồng chí phóng viên cũng đã tìm tới nhà rồi, không đồng ý cũng không hay cho lắm.

Sau đó, Hạ Lâm quay sang hỏi Hạ Hòa: “Chị ơi, chị có đồng ý không?”

Lưu Dự nhìn theo ánh mắt của Hạ Lâm nhìn về phía Hạ Hòa, hóa ra cô gái ngồi bên cạnh cây sơn chi là con gái lớn Hạ Hòa của nhà họ Hạ, năm ngoái mới tốt nghiệp sư phạm, đang là giáo viên ở trường trung học đệ nhất trong thị trấn.

Hạ Hòa đỏ ửng hai má, vén sợi tóc mai bên tai, nhẹ giọng nói: “Cũng được, chỉ sợ không nói ra được nội dung gì có ý nghĩa.”

Lưu Dự nở nụ cười nhu hòa nói: “Không sao đâu, em chỉ cần nói ra suy nghĩ trong lòng mình là được rồi.”

Hạ Lâm gật đầu nói: “Đúng vậy, dù sao chúng ta nói xong, đồng chí phóng viên cũng viết lại, không cần phải nặng nề quá đâu.”

Hạ Lâm tích cực tham gia hoạt động đoàn thể ở trên đại học, còn từng nộp bản thảo cho tờ báo trường mấy lần, là người thông minh, có nhiều chuyện vừa nghe đã hiểu.

Để bảo đảm chất lượng cho buổi phỏng vấn, Lưu Dự lựa chọn hình thức phỏng vấn mặt đối mặt, đầu tiên là phỏng vấn là chị cả Hạ Hòa nhà họ Hạ.

“Em có thể chia sẻ cảm nhận của mình về việc học tập được không? Trong hơn mười năm học tập của mình, ai là người có ảnh hưởng lớn nhất tới em? Yếu tố nào có lợi nhất cho việc học tập của em?”

Từ trước đến giờ, Hạ Hòa chưa từng cẩn thận suy nghĩ về những vấn đề này, đôi mắt sáng ngời của cô ấy có khoảng khắc thất thần, nhưng cô ấy nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, nói những lời trong lòng mình ra trong ánh mắt khích lệ của Lưu Dự.

“Có rất nhiều người giúp đỡ em, như ba mẹ, thầy cô, các bạn học, nhưng người em biết ơn nhất vẫn là ba mẹ mình, nếu không nhờ có bọn họ cắn răng nuôi mấy chị em em đi học, dặn dò bọn em nhất định phải học tập chăm chỉ, chỉ có đi học mới có lối thoát, có lẽ em đã bỏ học từ sớm giống như hầu hết các cô gái trong thôn rồi.”

Về động lực, lúc đầu em chỉ muốn báo đáp công ơn này của ba mẹ, không muốn để cho ba mẹ phải thất vọng.

Sau khi chủ đề được mở ra, cả quá trình phỏng vấn đều vô cùng suôn sẻ, chẳng mấy chốc cuộc phỏng vấn đã kéo dài được gần một tiếng, Hạ Thanh đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, Hạ Lâm cùng phụ giúp cô.

“Em xem, bọn họ trò chuyện vui vẻ chưa kìa, cũng đã tới giờ này rồi, hay là chúng ta giữ phóng viên Lưu ở lại nhà ăn cơm nhỉ?”

Trong thôn bọn họ không có quán cơm, nếu không mời phóng viên Lưu ở lại, chắc anh ta sẽ phải chết đói mất.

Hạ Thanh cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía kia, gật đầu nói: “Vậy mời anh ấy ở lại đi, cũng may là trong nhà có cá có thịt, còn có thể làm thêm mấy món.”

Cá là cá mặn, thịt cũng là thịt mặn đã từng được ướp, nhưng chỉ cần dùng cách nấu ăn thích hợp, mấy nguyên liệu này đều sẽ biến thành những món ăn mỹ vị không thua gì đồ tươi sống.

Hạ Chí Dân ra ngoài đồng nhặt cỏ trở về mới biết là có khách tới nhà, nhìn kỹ người ta còn thấy hơi quen mắt.

“Đồng chí phóng viên, sao cậu lại tới đây?”

Trong giọng nói lộ ra vẻ phấn khích và vui sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.