[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 41: Chương 41: Phỏng vấn (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tổng biên tập vỗ vào trên bả vai của Lưu Dự, giao công việc này cho anh ấy, Lưu Dự tự nhiên không có ý kiến gì.

Anh ấy đi tới trường trung học phổ thông huyện trước, tìm được địa chỉ của nhà họ Hạ từ hồ sơ học tịch của Hạ Thanh, cũng hỏi thăm giáo viên dạy ở trường được rất nhiều thông tin liên quan đến chị em nhà họ Hạ.

“Tôi đi dạy được gần hai mươi năm học, từng gặp rất nhiều em học sinh giỏi, nhưng có rất ít gia đình nào có được mấy đứa con cùng xuất sắc như con gái nhà họ Hạ. Thoạt nhìn bọn họ cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bọn họ biết cố gắng, chăm chỉ, chưa bao giờ nghĩ tới điều gì khác ngoài việc học.”

Ba mẹ sinh con trời sinh tính, đến anh chị em sinh đôi còn có sự khác biệt, ai có thể bảo đảm tất cả các con mình sinh ra đều giỏi giang. Tất nhiên là chuyện này cũng chỉ nhằm vào gia đình có mấy anh chị em, vào những năm tám mươi chín mươi nhà nước đẩy mạnh chính sách kế hoạch hóa gia đình, nông thôn kiểm tra cũng nghiêm, rất ít gia đình đông con cái như thế này.

Lưu Dự đi nhờ xe từ huyện thành xuống thôn Thủy Liễu, muốn làm phóng viên, yêu cầu đầu tiên là EQ phải cao, phải giỏi giao tiếp với người ta, nếu không sao có thể thu thập được thông tin? Sao có thể lấy được câu trả lời mình mong muốn từ người phỏng vấn?

Nhà họ Hạ nằm ngay ở cổng thôn Thủy Liễu, mới bước mười mấy mét đã nhìn thấy tấm ván treo ở trên tường, dòng chữ viết trên tấm ván có nét giống với kiểu graffiti, năm chữ “Tiệm tạp hóa nhà họ Hạ” màu vàng viền đen trên nền gỗ đỏ.

Lúc này, nhà họ Hạ đang rất náo nhiệt, trong tiệm nhỏ có tiếng phụ nữ nói chuyện, có trẻ con mua quà vặt, trong sân cũng có không ít người đang ngồi, đều tới học thêm.

Hạ Hòa là giáo viên, Hạ Lâm là sinh viên, Hạ Thanh lại là Trạng nguyên thành phố, mặc kệ bọn trẻ có muốn học thêm hay không, phụ huynh đều muốn đưa con cái mình tới để dính “May mắn” học tập của nhà họ Hạ.

Lúc Lưu Dự đeo túi xách xuất hiện ở cửa tiệm tạp hóa nhỏ, khoảng mười đôi mắt chăm chú nhìn về phía anh ấy, người bình thường bị nhiều người quan sát thế này chắc chắn sẽ đỏ mặt, nhưng anh ấy đã mài dũa ở tòa soạn báo hai năm, coi như là có “Kiến thức rộng”, cũng nhanh chóng phán đoán được người phụ nữ trung niên đang ngồi trong quầy chính là người nhà họ Hạ mình muốn tìm.

Lưu Dự có ngoại hình đẹp trai, cả người tản ra mùi sách, nụ cười cũng có lực tương tác, vì vậy ngay cả khi anh ấy đột nhiên xuất hiện, còn là khuôn mặt xa lạ, mọi người vẫn có ấn tượng rất tốt với anh ấy.

“Xin hỏi đây có phải là nhà của bạn học Hạ Thanh không? Cháu là phóng viên của thời báo tin nhanh, ba ngày trước phỏng vấn từng bạn học Hạ Thanh ở trường học.”

Vừa nghe thấy đối phương nói mình là phóng viên, Lý Tú Cầm vội vàng đứng dậy đi ra khỏi quầy, nhiệt tình đón tiếp người ta.

“Đồng chí phóng viên, hoan nghênh hoan nghênh, Hạ Thanh đang ở nhà đấy.”

Lưu Dự tự giới thiệu về mình, cũng gật đầu chào hỏi những người khác ở trong tiệm, rồi đi theo Lý Tú Cầm xuyên qua tiệm nhỏ, đi vào trong sân nhà.

“Tiểu Thanh à, có đồng chí phóng viên tới nhà tìm con đấy.”

Vừa bước vào sân, một mùi hương thoang thoảng bay tới, Lưu Dự nhìn theo hướng phát ra mùi hương, hóa ra là ở góc sân có trồng một cây sơn chi, một cô gái trẻ tuổi mặc váy đầm màu vàng tươi đang đứng cạnh đó dạy kèm cho bọn trẻ.

Nghe thấy tiếng của Lý Tú Cầm, Hạ Thanh quay sang nhìn, đúng là phóng viên Lưu mình đã từng gặp ở trường. Lúc này, Lưu Dự cũng dời mắt khỏi tàng cây, nhìn về phía Hạ Thanh đang ở dưới mái hiên.

“Phóng viên Lưu Lưu?”

“Xin chào bạn học Hạ Thanh, hôm nay mạo muội tới cửa, thật ngại quá.”

“Không sao đâu, phóng viên Lưu nói quá lời rồi, nhưng hôm nay anh tới đây có chuyện gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.