[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 40: Chương 40: Phỏng vấn (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cũng vì Hạ Chí Dân, Lý Tú Cầm làm người phúc hậu, không những không tính tiền lung tung, còn thường cho nhà người ta mua chịu, tặng thêm viên kẹo cái bánh gì đó, khách trở lại mua rất nhiều, không chỉ có người dân thôn bọn họ, người dân những thôn khác quanh đấy cũng thường qua mua đồ.

“Vậy chúng ta càng không thể lãng phí tiền bạc vào việc này, chúng ta bày tiệc rượu mời khách, khách xấu hổ không muốn ăn chùa lại còn phải mang đồ đến, cuối cùng chúng ta tốn tiền, người khác cũng tốn tiền, ăn một bữa cơm mà chẳng được lợi gì.”

Đây vốn là chuyện vui, nhưng qua phân tích của Hạ Thanh, lại trở thành chuyện bất đắc dĩ. Nhưng nghĩ thấy cũng đúng thôi, mình mời người ta tới dùng cơm, người ta mang quà tới thì phải làm sao, nhận hay không nhận? Không nhận mà người ta cố ép lấy thì phải làm thế nào?

Đến lúc đó, lại làm những người thật lòng muốn tặng đồ không vui, mà nhận của một số không nhận của một số lại cũng không thích hợp.

Cả gia đình đều tỏ vẻ rối rắm, Hạ Thanh cười nói: “Vì vậy, chúng ta hoàn toàn không cần phải cân nhắc đến chuyện này nữa, chỉ cần mời nhà cậu cả ăn một bữa cơm nhạt là được.”

Ngoại trừ nhà bác cả ở bên cạnh, họ hàng gần có quan hệ huyết thống với nhà họ Hạ chỉ còn lại nhà cậu cả.

“Được, không làm thì không làm, ba mẹ nghe theo con, về phần nhà cậu cả con, bọn họ vẫn luôn quan tâm đến thành tích của con đấy. Chiều hôm qua, anh Quảng Hải của con tới nhà hỏi về thành tích của con, biết con thi tốt, cậu ấy rất vui, mẹ thấy lúc nó đi thi đại học còn không cười như vậy đâu.”

Hạ Văn bổ một đao: “Đó là do anh ấy thi không tốt, không thi đỗ đại học.”

Lý Tú Cầm trợn mắt nhìn cô cô ấy: “Con mau im đi, nói như con giỏi lắm ấy. Năm nay là chị ba con, qua hai năm nữa sẽ đến lượt con, tới lúc đó tất cả mọi người đều sẽ chờ kết quả thi của con giống như hôm qua, không muốn mất mặt thì phải học chăm chỉ vào.”

Hạ Văn thở dài, quyết định sau này không nói gì nữa, mặc kệ mình nói cái gì cũng kéo đến chuyện thi cử, nếu cứ tiếp tục thế này, mình sẽ trầm cảm mất.

Trong thành phố, biên tập viên Lưu Dự nộp bảo thảo phỏng vấn của mình cho tổng biên tập kiểm tra, tổng biên tập cẩn thận đọc hết bản thảo, gật đầu nói: “Được đấy, cứ vậy đăng lên đi, nêu bật được tinh thần nỗ lực vượt khó của học sinh nông thôn, có thể thi đạt thành tích cao thế này khi hưởng tài nguyên giáo dục tương đối lạc hậu là chuyện rất khó khăn.”

Lưu Dự nhận lấy bản thảo của mình, anh ấy cũng không vội rời đi, mà nói sang chuyện khác.

“Tổng biên tập, tôi có ý kiến này không biết có được không, lúc tìm tư liệu về bạn học Hạ Thanh, tôi phát hiện ra hai chị gái của cô ấy đều là sinh viên, em gái đang học trung học cũng có thành tích học tập rất tốt. Một gia đình nông dân bình thường mà có nhiều sinh viên đến vậy, cũng là một tin tức đáng để tìm hiểu.”

Những lời của Lưu Dự lập tức thu hút sự chú ý của tổng biên tập, thậm chí ông ta còn để bút máy đang viết xuống.

“A? Những gì cậu nói thật sự rất đáng giá để khám phá, nếu gia đình đó thật sự chỉ là gia đình nông dân thông thường, vậy bọn họ giáo dục con cái như thế nào, lý do gì khiến con cái nhà bọn họ xuất sắc đến vậy, bọn họ có phương pháp học tập gì không, đều là nội dung rất hấp dẫn.”

Lưu Dự gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy.”

Tổng biên tập rất hài lòng với biểu hiện của Lưu Dự, người làm báo phải có đầu óc nhanh nhạy, Lưu Dự tốt nghiệp khoa tiếng Trung của một trường đại học nổi tiếng, vào tòa soạn báo làm được hai năm, trong hai năm này cũng luôn có biểu hiện xuất sắc.

“Được, kỳ thi tuyển sinh đại học vừa kết thúc, chủ đề liên quan tới học tập sẽ còn nóng thêm một khoảng thời gian nữa. Thế này đi, tôi sẽ giao chủ đề này cho cậu, cậu tới nhà bọn họ phỏng vấn, về nộp cho tôi hai bản thảo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.