Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ban đầu, bạn bè của anh ấy cảm thấy có lỗi vì không thể giúp đỡ trong công việc kinh doanh. Giờ đây, phạm vi kinh doanh của Bạch Dương đã được mở rộng, bắt đầu làm quảng cáo, những người bạn có mối quan hệ trên TV đã giúp tổ chức một vài bữa tối, một số doanh nghiệp lớn đã thành công theo cách này.
Hạ Lâm vừa hoàn thành bữa ăn thì Hạ Văn bước vào, ba chị em đã không ăn tối cùng nhau trong hơn một tháng, Hạ Lâm mở một chai nước trái cây, rót cho mỗi người một ly.
“Chúc mừng, chúc chị em chúng ta hạnh phúc và vui vẻ, chúc em gái sớm tìm được một người chồng tốt.”
Hạ Văn đỏ mặt và nâng cốc chúc mừng chị em của cô, mặc dù cô ấy xấu hổ khi đề cập đến, nhưng cô ấy vẫn khao khát tình yêu.
Sau khi ăn tối, hai chị em cùng nhau trở lại trường học, Hạ Thanh gọi điện và đưa Hạ Văn đến trường trước rồi quay lại trường đại học Thanh Hoa.
Giữa đường cô nhận được một cuộc gọi từ Cố Nguy, nói rằng anh sẽ đón cô ấy tại chỗ của Hạ Lâm.
“Em đã ra ngoài rồi, em đang trên đường trở lại trường học, em sẽ đến trong vài phút nữa.”
Cố Nguy cau mày nghe điện thoại: “Không phải anh đã nói với em là anh sẽ đón em sau bữa tối rồi à?”
Anh rất phản đối việc Hạ Thanh đi dạo đêm, rất lo cô sẽ gặp nguy hiểm. Đây cũng là suy nghĩ nhất quán của anh, phụ nữ độc thân nên tránh ra ngoài một mình khi trời đã tối.
Hạ Thanh giải thích: “Em đi cùng Tiểu Văn mà.”
Nhưng ở trước mặt anh, dù sao cô vẫn là người không biết gì, dù sao lúc này cô đã một mình ngồi trên xe.
“Được rồi, em biết mình sai rồi, nhất định lần sau em sẽ gọi cho anh.”
Trước thái độ nhận lỗi tốt của cô, Cố Nguy miễn cưỡng “tha thứ” cho cô một lần.
Cuối tháng chín, hai ngày trước đám cưới của Hạ Lâm, đám người Lý Tú Cầm xuất phát từ quê chạy đến thủ đô, hai chị em Hạ Thanh Hạ Lâm mang theo vị hôn phu đến nhà ga đón người.
Sau khi tàu đến ga, Cố Nguy và Trình Giang dựa vào lợi thế là chiều cao chen chúc vào trong đám đông và nhanh chóng phát hiện bóng người của bọn họ, hai chị em đưa mắt nhìn sang thì lực chú ý hoàn toàn bị chiếm bởi cháu trai ngoại Hiên Hiên.
Lần trước đến thủ đô hành lý là do Hạ Chí Dân xách, lần này có con rể cả nên Hạ Chí Dân nhàn hạ hơn nhiều, chỉ cần xách vài vật nhẹ.
“Cha, mẹ, chị cả, anh rể.”
Sau khi chào hỏi một hồi, Hạ Thanh từ trong tay chị cả bồng bé cưng Hiên Hiên ngoan ngoãn đáng yêu, bé không khóc cũng không quậy. Đôi mắt tròn như nho đen đang nhìn quanh khắp bốn phía, bé cực kỳ hiếu kì với những thứ ở xung quanh, Hạ Thanh ôm bé thì bé cũng không từ chối.
Hạ Thanh nắm bàn tay nhỏ mũm mỉm của Hiên Hiên, cô dùng giọng nói ngây thơ và dịu dàng như người dẫn chương trình thiếu nhi hỏi bé: “Đây là cục cưng nhà ai đây, tại sao cháu lớn lên đáng yêu như thế này vậy?”
Mắt to, mắt hai mí, làn da trăng, hai má phúng phính, cái miệng nhỏ hồng hào, mái tóc đen bóng và cả người bé có mùi thơm của sữa, đúng là bé cưng người gặp người thích.
Hạ Thanh chơi với cháu trai ngoại rồi cô để Cố Nguy giúp cô lấy ra con vịt đồ chơi nhỏ từ trong túi của mình, là loại phát ra âm thanh khi bị bóp bụng.
“Hiên Hiên, cháu nhìn xem đây là cái gì, con vịt nhỏ kêu cạp cạp cạp.”
Toàn bộ người nhà đều nhìn Hiên Hiên, họ sốt ruột nhìn chằm chằm vào hành động tiếp theo của bé, chỉ thấy sự chú ý của Hiên Hiên nhanh chóng bị con vịt nhỏ dẫn, bé hiếu kì đưa tay muốn bắt con vịt trong tay Hạ Thanh, Hạ Thanh di chuyển tay thì mắt bé cũng di chuyển theo, có thể là do bé sốt ruột nên bé phát ra tiếng “A a a”.
“Muốn không? Dì không chọc cháu nữa, cho cháu chơi đây.”
Hiên Hiên cầm con vịt nhỏ rồi cúi đầu nghiên cứu, nhưng bé không rõ vì sao con vịt nhỏ trong tay bé lại không phát ra âm thanh nên vẻ mặt bé hoang mang.
“Đúng là quá đáng yêu, em cùng chị hai đã ngóng trông chị mang Hiên Hiên đến đây đó.”
Hạ Hòa nói đùa nói: “Thì ra người các em chờ mong chính là Hiên Hiên mà không phải là chị à, vậy bây giờ chị phải mua vé quay về đây.”
Cả nhà đều nở nụ cười, Lý Tú Cầm giả vờ tức giận: “Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn ăn dấm của con trai mình thế.”
Lý Tú Cầm và Hạ Chí Dân ngồi xe của Hạ Lâm, một nhà ba người Hạ Hòa ngồi ghế phía sau xe, trên đường đi Hiên Hiên đói bụng nên Hạ Hòa cầm bình sữa pha sữa bột cho Hiên Hiên.
Hạ Thanh nhìn thấy đồ trong túi to của Hạ Hòa toàn là đồ dùng cho trẻ em nên cô hiếu kì hỏi: “Chị ơi, tất cả đồ trong túi của chị đều dùng cho Hiên Hiên ạ?”
“Cũng không phải, chỉ riêng tã quần phải chuẩn bị ba mươi cái, trên xe không
thể giặc nên Hiên Hiên đi tiểu liền dùng túi bọc lại ném vào phòng vệ sinh.”
“Chị đã vất vả suốt quãng đường rồi.”