Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cái này có là gì, chị quen rồi, dù chăm con mình mệt mỏi như thế nào thì cũng vui.”
Cô ấy nhìn Hạ Thanh cười nói: “Chờ đến khi em có con là biết.”
Cố Nguy đang lái xe sau khi nghe Hạ Hòa nói vậy thì anh nhìn Hạ Thanh ở phía sau qua kính chiếu hậu, có lẽ anh cũng nghĩ đến ngày họ có con, anh thấy Hạ Thanh đối xử với cháu ngoại tốt như vậy thì sau này cô nhất định sẽ là người mẹ tốt.
Bởi vì Hạ Hòa muốn làm chỗ ở của mình thành phòng tân hôn nên đám người Lý Tú Cầm không thể ở chỗ đó nên Trình Giang tìm khách sạn gần nhà để họ vào ở.
“Cha, mẹ, hai người nghỉ ngơi trước, sau khi ăn cơm trưa xong con mang hai người tới nơi đó xem thử, có vài quá trình trong đám cưới con muốn nói với cha mẹ.”
Lý Tú Cầm và Hạ Chí Dân hơi khẩn trương vì họ lo lắng rằng mình sẽ có biểu hiện không tốt trong đám cưới, không thể làm vẻ vang cho con gái, làm con gái mất mặt.
Hạ Lâm nhìn ra sự lo lắng của bọn họ nên cô an ủi: “Cha, mẹ, đám cưới chỉ là hình thức, những người tham gia đám cưới đều là thân thích có quan hệ gần gũi, bạn bè, tình hình nhà chúng ta người khác đều biết rồi, chúng ta thoải mái là được.”
Đám cưới diễn ra ở thủ đô mời bạn bè thân thích của nhà trai, còn có người thân nhất với Hạ Lâm, bạn học, đồng đội của Trình Giang, số người khoảng ba trăm người, đây là kết quả cha Trình và mẹ Trình cố gắng khiêm tốn, nếu như thoải mái xử lý, ước chừng có thể bố trí sáu bảy mươi bàn.
Giữa trưa nhà họ Trình có Cố Nguy cũng tham gia sắp xếp tiệc chiêu đãi cho
khách quý, khi Cố Nguy còn nhỏ thì ba Trình và mẹ Trình có quen anh nên họ ở chung cũng không thấy lạ lẫm, đối với chuyện hai nhà có quan hệ thông gia thì trình ba Trình và mẹ Trình vẫn rất bất ngờ, dù sao xác suất như vậy quá nhỏ, có thể coi là duyên số đi.
Buổi chiều Hạ Lâm mang theo cha mẹ đi tới nơi diễn tập đám cưới, Hạ Thanh thì mang theo chị cả và cháu trai đi dạo phố, hôm nay cô chuẩn bị tự lái xe của mình.
“Chị cả, chị là người đầu tiên trong nhà ngồi lên xe của em, chị cảm nhận kỹ thuật điều khiển của em đi.”
Hạ Hòa không nghiên cứu ô tô nhưng cô ấy có biết xe Jeep, Barade, Volkswagen, Dongfeng, nhưng khi cô ấy ngồi vào trong xe, cô ấy có thể nhìn ra xe của Hạ Thanh rất cao cấp, cảm giác về ghế ngồi cũng không giống nhau.
“Bây giờ em lợi hại quả, ngay cả bằng lái xe cũng thi đậu.”
Bây giờ tỉ lệ người biết lái xe ô tô không nhiều, nữ tỉ lệ biết lái xe thì càng nhỏ, Hạ Hòa có cảm giác kính sợ với người biết lái xe, cô ấy thấy nếu để cô ấy học thì chỉ sợ cả đời đều học không được.
“Không có khó như vậy, chị hai cũng đang học ạ.”
Hạ Hòa thở dài nói: “Các em đều rất lợi hại, chị thấy so với các em thì chị sống quá đơn giản.”
Cô ấy không giống hai đứa em là có tinh thần phấn đấu như thế, cô ấy sống nhàn hạ từ trước hôn nhân và sau khi cưới cũng như thế.
“Đơn giản thì rất tốt, sẽ có nhiều hạnh phúc, điều em theo đuổi chính là sự đơn giản.”
Cuộc sống đơn giản của Hạ Hòa là cuộc sống mà rất nhiều người hướng tới, làm công việc có thể diện mà có ý nghĩa, có thu nhập không tệ, không có kế hoạch lớn, nghiêm túc làm giáo viên tiểu học của tổ quốc, giảng dạy và giáo dục con người, còn có một cái hạnh phúc mỹ mãn, cuộc sống của cô ấy không cần sóng
gió, vô cùng đơn giản chính là chân lý.
Xe dừng ở bãi đỗ xe, Hạ Thanh xuống xe rồi đi ra phía sau lấy xe đẩy trẻ em từ cốp xe mà Cố Nguy tìm mượn từ người bạn Nhiếp Minh Ngưng, đây là xe đẩy mà con gái anh ấy từng dùng.
“Ối? Xe đẩy trẻ em này ở đâu ra đây?”
“Cố Nguy tìm bạn mượn thì em biết nhất định có thể dùng được.”
Lúc đầu Hạ Thanh muốn mua một cái, trùng hợp ngày đó Cố Nguy hẹn ăn cơm với các bạn, họ nghe xong liền bảo bọn họ đừng tốn tiền.
Nguyên văn của họ là: “Anh đừng lãng phí số tiền kia, thứ đồ này này mua về không dùng được mấy lần, tính ra giá không cao, trong nhà của em còn vài chiếc, rõ ràng em đã tặng xe đẩy cho Tiểu Y hồi nhỏ.”
Anh ấy còn nói: “Anh Nguy cố lên, trong nhà em có rất nhiều đồ cho trẻ em còn mới, em đặt biệt giữ lại cho anh và Tiểu Thanh.”
Bạn của anh ấy không nhiều, bạn anh ấy thường xuyên đưa đủ loại thức ăn trẻ em cho anh ấy, một mình Tiểu Y không dùng nhiều như vậy, anh ấy đóng gói rất nhiều đồ mà không vứt đi lại để ở đó.
Hiên Hiên rất hài lòng với chỗ ngồi mới, Hạ Thanh giúp chị hai đẩy cháu ngoại trai, để hôm nay cô ấy có thể dễ dàng đi dạo đường phố, Hạ Hòa rất hào hứng.
“Tốt quá, khoảng thời gian như vậy đã rất lâu rồi chị mới có.”