Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ có trước hôn nhân mới có thể hài lòng như vậy, dạo phố với chị em, từ khi kết hôn đến ở thành phố, chị em họ rời xa quê quán tìm tòi thì cơ hội như vậy lại bắt đầu thiếu, sau khi cô ấy sinh Hiên Hiên ra thì càng không có khả năng, không nghĩ tới cô ấy lại hạnh phúc nắm tay em gái, có thể thỏa thích dạo phố với em gái.
Hạ Thanh mời chị hai uống cà phê Starbucks, mua thêm bánh gatô, cô mua cho cháu trai Hiên Hiên thêm hai bộ quần áo mới, một đôi giày da nhỏ, còn mua cho chị hai áo khoác, cuối tháng chín trời bắt đầu chuyển lạnh, đúng lúc mua áo khoác để mặc.
“Tiểu Thanh, thật ra chị không cần em mua cho chị, em vẫn là sinh viên đó, để chị rút tiền trả.”
Hạ Thanh cười từ chối: “Em có tiền lương mà, nghỉ hè em đi thực tập nên kiếm được không ít.”
Cuối tháng tám trang web mua sắm Thắng Danh Uy vận hành thành công, Hạ Thanh được tiền hoa hồng, cô là trưởng phòng marketing nên cô đủ tiền để đặt cọc mua nhà, Hạ Thanh từng nghi ngờ là do Cố Nguy ngầm hành động, sau này cô biết tiền thưởng của Quảng Lỗi và tổ trưởng Thi thì không nghĩ như vậy nữa, hiển nhiên Thắng Danh Uy chính là công ty rất biết cách khích lệ nhân viên.
Đám cưới Hạ Lâm diễn ra ở khách sạn Kiến Quốc tại thủ đô, nơi đây có phong cách lâm viên độc đáo, hành lang dài dằng dặc còn bao quanh trong đình, có cây cầu nhỏ nước chảy róc rách, mang văn hóa viên lâm của Giang Nam trồng ở phương Bắc mà lại ở thủ đô tấc đất tấc vàng này.
Ngày đầu tiên Lý Tú Cầm đi xem nơi tổ chức đám cưới liền khiếp sợ, sau khi bà quay về thì cảm khái nơi đó đến dường nào, phong cảnh đẹp đến dường nào, nếu như không con gái không kết hôn, cả đời bà cũng không có khả năng mà bước vào nơi cao như vậy.
Sáng sớm hôm nay, một nhà họ Hạ đều bận bịu xuất phát đến khách sạn để cô dâu đến trang điểm, Hạ Thanh và Hạ Văn làm phù dâu cũng muốn trang điểm.
Sau khi Hạ Thanh thay quần áo xong, Hạ Lâm đã trang điểm gần xong, đám cưới của cô ấy theo kiểu phương Tây, ngày đầu tiên cô ấy mặc áo cưới, sau khi đám cưới xong đổi thành lễ phục Trung Quốc cách tân.
Hạ Lâm vốn đã rất đẹp, hôm nay sau khi cô ấy được trang điểm khéo léo thì cả
người cô ấy như tỏa ra ánh sáng, cả người cô ấy trở nên vô cùng khác lạ.
Hạ Lâm từ trong gương nhìn thấy Hạ Thanh đang nhìn mình thì cười nói: “Sao vậy? Qua hôn lễ của chị thì người ngồi ở chỗ này chính là em, em có cảm nhận như thế nào?”
Hạ Thanh lắc đầu: “Em thấy hôm nay chị vô cùng đẹp chứ không nghĩ về bản thân em đâu.”
Hạ Hòa ở bên cạnh nghe vậy liền nói: “Ngày kết hôn thì tất cả cô dâu đều là người đẹp nhất, hôm nay Tiểu Lâm đẹp nhất, qua mấy tháng thành Tiểu Thanh đẹp nhất.”
Thợ trang điểm sau khi trang điểm cho Hạ Lâm xong muốn cho trang điểm cho hai phù dâu, Hạ Thanh để Hạ Văn làm trước, cô không muốn làm phiền thợ trang điểm, dù sao cô biết rõ mình thích cái gì và cái gì thích hợp với bản thân mình hơn.
Quả nhiên, sau khi Hạ Thanh đã trang điểm xong thì Hạ Văn còn trang điểm, cô nói với Hạ Hòa đang chơi với Hiên Hiên ở bên cạnh: “Chị cả, để em trang điểm cho chị.”
Hạ Hòa vội vàng khoát tay: “Chị không cần, hôm nay chị không phải là nhân vật chính, cũng không cần lên sân khấu, chị trang điểm làm gì.”
Hạ Hòa có tính giản dị, đời này ngoại trừ ngày kết hôn thì cô ấy chưa từng chủ động trang điểm, cho nên khi nghe Hạ Thanh nói như thế, điều đầu tiên cô ấy từ chối theo trực giác.
“Chúng em đều trang điểm mà chỉ một mình chị không trang điểm thì không hòa hợp, chị là chị cả đó.” Hạ Thanh tiếp tục “Lừa người”: “Em chỉ trang điểm đơn giản, trang điểm nhẹ, chị thử đi, không phù hợp thì còn có thể tẩy.”
Hạ Hòa không thể thay đổi cô nên cô ấy chỉ cần ngồi xuống trang điểm trước sân khấu, chất da cô ấy rất đẹp, không dầu cũng không khô, sau khi sinh con mặt cô ấy còn nhẫn nhụi như ban đầu, ngay cả vết lốm đốm cô ấy không có, dáng lông mày cô rất đẹp, chỉ chỉnh rìa lông mày thì càng đẹp hơn.
Hạ Thanh thoa kem dưỡng ẩm cho cô ấy, sau đó là phấn lót, kem che khuyết điểm, cuối cùng là một lớp phấn phủ mỏng, Hạ Hòa từ từ nhắm hai mắt, chỉ thấy Hạ Thanh dùng cọ tán đều trên mặt cô, chỉ tầm mười phú, đếm khi cô ấy mở mắt ra nhìn thì mặc dù vẫn là gương mặt kia, nhưng có cảm giác như biến thành người khác.
“Đúng là rất đẹp.”
Cô ấy là người phụ nữ điềm tĩnh thanh nhã, trong lòng cô ấy bài xích việc trang điểm đậm, trang điểm nude tự nhiên đã phù hợp với ý muốn của cô.
Sau khi Hạ Thanh trang điểm cho Hạ Hòa xong thì Hạ Văn cũng đã xong, kiểu trang điểm của cô ấy dày hơn một chút, đây là phong cách Hồng Kông nổi tiếng hiện nay, thợ trang điểm uốn tóc mái của cô ấy, chỉ khác với tóc uốn xoăn sóng nước.
“Ừm, nhìn như vậy thật sự giống phụ nữ.”
“Chị ba, năm nay em đã hai mươi sao chị còn coi em là cô bé?”
“Hai mươi tuổi nhất định là cô gái nhỏ, chỉ có đứa trẻ mới có thể nói mình già.”