Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ở thế hệ sau cho dù là phụ nữ đã ba bốn mươi tuổi đều không vui khi mình bị người khác gọi là “Dì”, họ sẽ cảm thấy người ta cho rằng mình đã già.
Chín giờ mười tám phút, chú rể Trình Giang đang đi vào khách sạn với phù dâu đón chú rể, Hạ Thanh và Hạ Văn làm phù dâu nên nhiệm vụ của họ là chặn cửa, không thể để cho chú rể dễ dàng đến đón cô dâu, chuyện xưa kể khi dễ dàng lấy cô dâu thì sẽ không biết quý trọng, nó cũng có ý “Ra oai phủ đầu”.
Phù rể Trình Giang có một người là bạn thân anh ấy, một người là chiến hữu cũ của anh ấy, hai người đều là đàn ông độc thân hơn hai mươi tuổi, trước khi đến bọn họ biết phù dâu là em gái ruột của tân nương, liền nói đùa nói muốn quen thân hơn với Trình Giang, bây giờ khi họ nhìn thấy phù dâu thì họ lại mắc cỡ.
“Chúng tôi biết thông cảm nên chỉ xếp ba cửa, có văn có võ, thông qua ba cửa mới có cơ hội đón cô dâu.”
Trình Giang dở khóc dở cười gật đầu, anh ấy biết nhất định ba cửa này không dễ qua như vậy.
“Cửa thứ nhất, hít đất.”
Trình Giang nghe xong liền sáng mắt, làm quân nhân xuất ngũ, việc hít đất với anh ấy mà nói không có áp lực chút nào, Hạ Thanh nhìn thấy nét mặt của anh ấy thì cười nói: “Không dễ như vậy, đầu tiên chỉ có thể dùng một tay, tiếp theo em sẽ thả một con con vịt nhỏ trên mặt đất, em nghe thấy con vịt nhỏ kêu mới tính, hai mươi giây mười cái.”
Chu Khản bạn thân từ bé của Trình Giang “A” một tiếng: “Có ý gì, là ba người bọn anh đều phải làm?”
Hạ Thanh gật đầu.
“Đó là điều đương nhiên, bây giờ các anh đang trên một chiếc thuyền nên em không thể tách các anh ra.”
Khi Chu Khản vừa mới đi vào thì rất thích dung mạo của Hạ Thanh, anh ta cảm thấy cô nhìn rất đẹp rất đúng gu, bây giờ đã không dám có suy nghĩ về phương diện kia, anh ta thích cô nương điềm đạm hiểu chuyện nghe lời hơn, loại người “Lợi hại” như Hạ Thanh dù có đẹp hơn nữa cũng không phải gu của anh ta.
Trình Giang bất đắc dĩ vỗ vai Chu Khản: “Người anh em, hôm nay mình kết hôn nhưng cậu phải tung sức mạnh rồi.”
Phù rể khác là Du Tiêu Hằng nhìn thấy Chu Khản chật vật như trên chiến trường thì buồn cười, anh ta nơi nới lỏng cà vạt nói: “Tới đi, đừng lãng phí thời gian, chúng ta tốc chiến tốc thắng.”
Tay ba người vừa chạm đất, Hạ Thanh bảo người thả vịt cao su Tiểu Hoàng dưới thân họ, nó chính là loại đồ chơi nhi đồng mà Hiên Hiên bóp sẽ kêu.
“Hai mươi giây đếm ngược bắt đầu.”
Hạ Thanh vừa dứt lời, Trình Giang và Du Tiêu Hằng nhanh chống nằm sấp xuống, hai tiếng “Cạp cạp” theo thứ tự phát ra từ trong đồ chơi, một tiếng ngắn ngủi một tiếng thê lương, mọi người ở bên cạnh quan sát đều bị âm thanh buồn cười này chọc cười, ngay cả chính bọn họ cũng nhịn không được mà cười phá lên.
Trình Giang đã làm xong hai cái, Chu Khản một cái còn chưa làm xong, anh ta ép con vịt kêu một tiếng liền không bò dậy nổi, chờ đến khi Trình Giang làm xong năm cái, Chu Khản hai cái còn chưa làm xong, cuối cùng Trình Giang và Chu Khản hoàn thành nhiệm vụ theo thứ tự tám giây và chín giây, ánh mắt của mọi người đều nhìn vào cơ thể Chu Khản.
Dù sao Chu Khản là cao thủ ở tứ cửu thành, muốn gia thế có gia thế, muốn dung mạo có dung mạo, anh ta tuyệt đối không nghĩ rằng mình có một ngày sẽ chật vật như vậy, người khiến anh ta chật vật như thế là Hạ Thanh liền thành đầu sỏ trong lòng anh ta, anh ta thấy cô sống không có ý tốt thì Hạ Vân được tôn lên càng đáng yêu hơn.
“Bảy, tám, còn ba giây, nắm chắc thời gian.”
Hạ Thanh nhìn thời gian trên đồng hồ bấm giây bên trên chuẩn bị đè xuống mọi lúc, Chu Khản cắn răng tăng tốc, rốt cục sau khi thời gian trên đồng hồ bấm giây dừng lại thì anh ta hoàn thành cái thứ mười.
“Tốt, chúc mừng các anh thuận lợi lợi thoát khỏi cửa thứ nhất.”
Chu Khản vỗ tay từ dưới nền xám, vì anh ta không thường vận động nên trên trán đều toát mồ hôi, Hạ Thanh để người khác cầm vài chiếc khăn lau mặt sạch để cho họ lau mặt, dưới cái nhìn của Chu Khản thì đây chính là đập một cái rồi cho một quả táo ngọt tiêu chuẩn.
“Cửa thứ hai rất đơn giản, mỗi một người các anh quay lưng lại đọc thơ hoặc hát bài hát về chủ đề 'Tình yêu', đọc một câu thì coi như thông qua.”
Lần này ba người đều rơi vào thế khó, thơ về tình yêu không ít, nhưng không nghĩ ra ngay lập tức được.
“Bài thơ của Tô Đông Pha: 'Tình xưa nếu mãi còn yêu, cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau' .”
Du Tiêu Hằng vượt lên trước trả lời câu hoỉ, Trình Giang theo sát phía sau nói: “Mong có người một lòng không thay đổi, đến khi đầu bạc chẳng xa nhau” .
“Ôi, các cậu đều nói câu mình muốn nói thì mình phải nói gì đây?”