Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Thanh ở bệnh viện năm ngày thì được xuất viện, cùng các con trở về biệt thự Tây Sơn, ngoài cho con bú ra, cô không cần phải động tay làm bất kỳ chuyện gì liên quan đến chăm con, chỉ cần yên tâm chăm sóc cơ thể trong thời gian ở cữ là được.
Người lớn nói là kiêng cữ thời gian ở cữ rất quan trọng, ảnh hưởng tới sức khỏe nửa đời còn lại của cô, nhất định không được để lại di chứng hậu sản, không được ăn đồ lạnh, không được nằm quạt, không được dùng điều hòa không khí, cũng không được tắm.
“Giờ con đã hạnh phúc hơn bọn mẹ ngày xưa nhiều lắm rồi đấy, bọn mẹ không chỉ phải chăm con mà còn không được ăn miếng canh nào cơ.”
“Phải đấy, có nước đường đỏ uống là tốt lắm rồi, anh của Tiểu Nguy sinh đúng đợt trời nóng, lúc đó chị ở cữ, mẹ chồng còn bắt chị phải đắp chăn, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ướt đẫm hết cả chăn, cực kỳ khó chịu.”
Hạ Thanh cũng không phải không biết nặng nhẹ, sẵn sàng nghe theo lời người lớn, mặc dù cô có linh hồn của một người thời đại mới nhưng cho dù là thế kỷ 21 thì sản phụ cũng vẫn phải ở cữ như thường, huống hồ ngoài không được tắm rửa ra thì những chuyện khác cũng không có gì khó.
“Hai hôm nay có nhiều người tới thăm con ở cữ, con như thế này chẳng muốn gặp ai cả.”
Cố Nguy cười ôm vai cô hỏi: “Sao thế? Sao không muốn gặp ai? Mọi người ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em à?”
Hạ Thanh lắc đầu: “Không phải, anh không thấy hiện tại trông em rất bệ rạc à? Em bắt đầu thấy người mình bốc mùi rồi.”
Cố Nguy nghe vậy bèn cúi đầu xuống ngửi, Hạ Thanh cười đẩy anh ra.
“Làm gì vậy, đã nói là có mùi rồi anh còn sán lại, buổi tối anh ngủ phòng khách đi, em không muốn ngủ với anh.”
Cố Nguy cười nhìn cô, càng nhìn càng thấy đẹp. Cô mặc áo ngủ dài tay màu trắng thuần, tóc dài đen nhánh thắt hai bím thả ở đằng trước, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng, làn da trắng trẻo, mềm mại, môi cũng đỏ hồng, sinh con xong, được tẩm bổ đủ đường nên trông cô càng có da có thịt hơn.
“Vậy thì không được, cả đời chúng ta cũng không được chia phòng ngủ.”
Anh ôm cô hôn lên da mặt mịn màng của cô một cái, cố ý hít hà rồi cười bảo: “Ừm, đúng là có mùi.”
Đợi Hạ Thanh biến sắc, anh mới nói: “Mùi sữa thơm, giống mùi của Vi Vi và Nhiên Nhiên vậy.”
Mặt Hạ Thanh lập tức đỏ hồng: “Không cho anh nói linh tinh, để người ngoài nghe thấy không hay đâu nhé.”
Giờ trong nhà có nhiều người, có mẹ cô, còn có hai chị chăm trong tháng ở cữ, trẻ con thỉnh thoảng bật khóc đòi ăn là các chị sẽ vào phòng, rất dễ bị người khác nghe thấy.
“Không sao đâu, cửa đóng rồi mà, em nghỉ ngơi đi, anh đi xem con một chút.”
Sau khi ăn xong, hai đứa trẻ đã ngủ, Cố Nguy qua xem thử xem hai con đã dậy chưa.
Trong thời gian Hạ Thanh ở cữ, người năng tới đây nhất ngoài bà Cố ra thì chính là Hạ Lâm và Hạ Văn.
“Bao giờ hai bé đầy tháng, cha và chị con cũng sẽ tới, nghe bộ náo nhiệt không thua gì hôm kết hôn.”
Hai chị em ôm nhau một cái, ngồi nói chuyện với Lý Tú Cầm trong phòng Hạ Thanh, hai chị chăm ở cữ, một chị đang nấu cơm cho Hạ Thanh, một chị đang mặc quần áo cho bọn trẻ vừa tắm xong.
“Nhà chúng ta sinh đôi được một trai một gái, đương nhiên là sẽ có nhiều người tới xem rồi, Vi Vi nhà chúng ta rất xinh, sau này chắc chắn là mỹ nhân.”
“Nhiên Nhiên cũng kháu khỉnh, một bé giống chị ba, một bé giống anh rể ba.”
Lý Tú Cầm cũng khen theo: “Phải đấy, thật biết chọn ngoại hình.”
Hạ Lâm cười nói: “Con thấy không chỉ biết chọn ngoại hình mà còn biết đầu thai nữa, vậy nên mới đầu thai vào bụng Tiểu Thanh.”
Lý Tú Cầm nói: “Vậy con cũng sinh đi, cho bé mượn bụng con sinh ra xem, con mà sinh thì mẹ sẽ đi chăm con ở cữ.”
Hạ Thanh che miệng cười, giờ mẹ cô cứ có cơ hội là lại giục chị hai sinh con, không thể thoát được.
Hôm đầy tháng, cuối cùng Hạ Thanh cũng được thoải mái tắm rửa, gội đầu, có thể là do còn trẻ nên dáng vóc cô khôi phục khá tốt, có thể mặc lại vừa quần áo trước khi mang thai, chỉ có phần ngực vì đang cho con bú nên hơi chật một chút.
Vì bữa tiệc đầy tháng hôm nay, bà Cố cố ý mua tặng cô một bộ quần áo, nhãn hiệu, kiểu dáng đều đúng kiểu Hạ Thanh thích, một bộ váy Chanel màu hồng nhạt, vừa tôn dáng vừa thoải mái.
Hạ Thanh đứng trước gương chải đầu, Cố Nguy đứng đằng sau ôm eo cô, gác cằm lên đỉnh đầu cô, mỉm cười với bóng cô trong gương.
“Hôm nay cuối cùng cũng được dễ chịu rồi phải không? Tắm hơn một tiếng đồng hồ liền.”
Nói rồi, anh hôn tóc cô một cái.
“Anh còn nói là không chê em à, lúc em ở cữ, sao không thấy anh dám ôm eo như vậy?”
“Anh muốn đấy chứ, em không cho ôm mà.”