Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Thanh hừ nhẹ một tiếng, cô cũng chỉ cố ý đùa anh mà thôi, đúng như anh nói, anh muốn ôm cô còn không cho anh ôm, giống như điển cố “diện mạo xấu không thể gặp chàng” đã nói, phụ nữ luôn móng lưu giữ hình tượng tốt đẹp trong lòng người yêu, cô cho rằng kể từ khi biết anh đến nay, lúc cô ở cữ là thời điểm cô xấu nhất, nhưng trong lòng Cố Nguy, cô luôn luôn đẹp nhất, thậm chí sinh con xong cô còn đẹp hơn trước đây mấy phần, phong thái dịu dàng mê người toát ra từ tận bên trong.
Tiệc đầy tháng vẫn tổ chức ở nhà hàng dân tộc đã tổ chức tiệc cưới, bày tận 60 bàn, Vi Vi và Nhiên Nhiên được mặc áo bách phúc cổ truyền được đặt may riêng, đội mũ đầu hổ xuất hiện ở bữa tiệc đầy tháng, hai đứa bé trắng trẻo kháu khỉnh mở mắt tròn xoe, không khóc, không làm ồn, cười tít mắt cong thành hình vầng trăng khuyết, bàn tay nhỏ vung vẩy giữa không trung đầy dễ thương, rất được lòng các vị khách tới chúc mừng.
“Hai đứa bé thật đáng yêu, sinh đôi một trai một gái đúng là có phúc biết bao.”
“Nuôi giỏi thật, nhớ lúc đang ở cữ tới thăm còn chưa mập mạp trắng trẻo được như vậy.”
“Làm gì có đứa trẻ nào vừa sinh ra đã trắng được ngay đâu, phải hết vàng rồi mới trắng được.”
Trẻ con vừa ra đời ít nhiều đều hơi bị vàng da nhẹ, có thể tự mất đi một cách tự nhiên hoặc phải can thiệp bằng y tế, Vi Vi và Nhiên Nhiên cũng bị vàng da nhẹ, làm theo cách người lớn truyền lại, mỗi ngày bế các bé ra ban công phơi nắng lúc khoảng 8, 9 giờ sáng, chưa đầy mười ngày là hết.
Hai đứa bé được bế ra cho mọi người xem mặt một chút rồi được hai chị chăm ở cữ bế vào, Hạ Thanh ở lại ăn cơm, quanh bàn cơm có gia đình họ Cố và người nhà của Hạ Thanh, anh rể cả bận công tác không tới được, chị cả và Hạ Chí Dân tới cùng với nhau.
Bà Cố nói với Hạ Thanh: “Hôm nay được tặng không ít đồ chơi và quần áo trẻ con, cái nào không dùng được thì cứ giữ lại, sau này tặng người khác.”
Hạ Thanh gật đầu đồng ý, chủ yếu là Vi Vi và Nhiên Nhiên có quá nhiều đồ chơi và quần áo, chỉ riêng người nhà đã chuẩn bị cho không ít, bao gồm của Hạ Thanh, bà Cố, Lý Tú Cầm, chị em Hạ Lâm và Hạ Văn, bạn bè của Cố Nguy, đừng nói là sinh hai bé, cho dù sinh năm bé, sáu bé cũng vẫn đủ.
“Đúng đó, không dùng đến thì cất đi, mẹ thấy toàn là đồ tốt cả, chưa biết chừng sau này chị hai lại dùng tới.”
Hạ Lâm đang ăn cơm bỗng nhiên nghe mẹ nhắc tới mình, vội vàng dịch ra sau giả vờ như mình không có mặt, Hạ Thanh biết chị thấy phiền chuyện này, bèn giúp chị chuyển chủ đề.
Sau bữa tiệc đầy tháng, về đến nhà, Vi Vi và Nhiên Nhiên đã ngủ trên đường đi, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của hai bé chính là ăn và ngủ, Hạ Thanh cho hai chị chăm ở cữ đi nghỉ, cùng ngắm hai bé ngủ với các chị em.
“Bọn nhỏ ngủ như ỉn con ấy nhỉ, ồn như vậy cũng không dậy.”
“Được bế dễ chịu nên ngủ ngon là phải rồi.”
“Bọn nhỏ vẫn ngoan xưa giờ mà, chẳng khóc quấy bao giờ, Hiên Hiên lúc nhỏ ồn ào hơn nhiều.”
“Chị cả, đáng lẽ ra lần này chị phải mang Hiên Hiên theo cùng mới phải, cháu được gặp em trai, em gái chắc là vui lắm.”
“Giờ bé đang nghịch lắm, chị sợ một mình chị không trông nổi nên không mang theo, tránh gây rắc rối.”
Chủ yếu là Hạ Hòa sợ Hạ Thanh mới sinh hai bé còn đang lóng ngóng, Hiên Hiên lại đang ở giai đoạn tò mò, thích tìm hiểu, chạy tới chạy lui không ngăn cản được, không ngờ hai dì chăm ở cữ lại chăm sóc tốt như vậy, tốt đến độ làm mẹ như Hạ Thanh chỉ cần vài tiếng cho bú một lần, cực kỳ nhàn nhã.
Hạ Hòa hiếu kì hỏi: “Hai chị chăm ở cữ này chăm tốt quá, phải trả cho các chị bao nhiêu một tháng vậy em?”
“Nói là ba ngàn, nhưng ngày lễ, ngày tết phải thưởng thêm, tính trung bình ra chắc khoảng bốn, năm ngàn.”
Với mức tiền lương bình quân của công nhân thành phố ở thời đại này để tính thì tiền lương chăm ở cữ này chắc chắn vào loại cao, yêu cầu duy nhất của Hạ Thanh là phải chăm sóc tốt cho các con, được vậy thì tốt bao nhiêu tiền cũng đáng.
Đối với một người mẹ mà nói ở cùng một chỗ với con cái là điều hạnh phúc, sau tháng ở cữ mỗi ngày Hạ Thanh đều ở nhà trồng hoa, uống trà, chơi với con, vừa không phải làm việc nhà cũng không cần phải lo âu về công việc, Lý Tú Cầm chê cười nói, bây giờ cô ngày càng giống thiếu phu nhân thời xưa.
“Quốc Khách Tiểu Văn được nghỉ, mẹ và con bé bàn bạc sẽ về qua lễ lại đến, có chị dâu Chu và chị dâu Dư ở đây mẹ cũng không phải lo lắng cho hai đứa nhỏ nữa.”
Đương nhiên Hạ Thanh không có ý kiến gì, nếu không phải vì chăm sóc cô và bé cưng thì Lý Tú Cầm tuyệt đối sẽ không rời khỏi quê nhà đến thủ đô. Thực ra hai năm nay chị em các cô vẫn muốn để cha mẹ lên thủ đô sống, nhưng cha mẹ không đồng ý rời khỏi quê hương.