Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chử Nguyệt Lan thở dài, nhìn đồng hồ treo tường đã mười một giờ, bà ấy nói: “Tiểu Dự, nếu không con dẫn cha mẹ vợ và mấy em gái đi ăn cơm đi, mẹ ở đây chờ là được rồi.”
Lý Tú Cầm làm mẹ, tâm tư đều ở trên người con gái cả, không có tâm tư muốn ăn cơm: “Không cần đâu chị sui, bà đi ăn đi, tôi vẫn nên chờ ở đây.”
Nói thật, lúc này tất cả mọi người đều không có khẩu vị gì, Hạ Thanh và Hạ Lâm nhìn nhau một cái rồi nói: “Mẹ, dì, nếu không chúng con ra ngoài mua cơm, dù sao mọi người cũng phải ăn một chút gì đó có đúng không?”
Mấy đứa con gái đứng ra lúc này làm trong lòng Lý Tú Cầm thật hài lòng, gật đầu nói: “Được, vậy các con đi đi, nhớ kỹ mua thêm vài món thức ăn.”
Lần này đến phiên Chử Nguyệt Lan không muốn thế, ngăn đón để con trai Lưu Dự đi, Lý Tú Cầm lại nói với bà ấy một hồi lâu, cuối cùng Hạ Thanh và Hạ Lâm buồn cười trực tiếp rời đi, Hạ Văn cũng đi theo chung.
“Sinh con thật là đáng sợ, các chị nghe tiếng kêu kia thê lương dữ dội như vậy.”
Nhưng mà cũng không nghe thấy tiếng chị cả, đúng thật là Hạ Văn nghĩ không ra, chị cả điềm đạm nho nhã như vật có đau kêu lớn tiếng như thế không.
“May mắn là bây giờ kế hoạch hóa gia đình sinh một đứa là được, nếu mà giống kiểu trước đây sinh mấy đứa, vậy sau này em sẽ không kết hôn.”
“Nói lời ngốc nghếch gì thế, bây giờ em còn nhỏ nên không hiểu, chờ sau này em gặp được người mình thích, ngăn cản không cho em kết hôn em cũng không đồng ý,”
Hạ Văn hỏi lại: “Chị hai đang nói chính chị à, bây giờ có phải chị muốn theo anh rể hai kết hôn sinh con không?”
Hạ Lâm cười muốn đánh cô ấy.
Vẫn là vấn đề của Hạ Thanh tương đối trong sạch, cô hỏi: “Tiểu Văn, ở trường học em có gặp được người em thích chưa?”
“Không có, học tập đã bận muốn chết làm sao có nổi tâm tư khác.”
Ra ngoài xét mới biết được mình là ếch ngồi đáy giếng, mặc dù cô ấy thi đại học điểm số không kém, nhưng tài nguyên giáo dục ở nông thôn kém thành phố lớn, khẩu ngữ của cô và học sinh trong thành phố có chênh lệch rất lớn, chỉ có thể dùng chăm chỉ để bù đắp sự chênh lệch.
“Vậy khoa các em không có nam sinh lớn lên đẹp trai à?”
“Ngành của em tỉ lệ nam nữ là ba với bảy, nữ sinh nhiều nam sinh ít, em cảm thấy dáng dấp của bọn họ cũng bình thường.”
Hạ Lâm cho ra một cái kết luận: “Xem ra em còn chưa mở mang đầu óc, giống chị ngày xưa đi học, không có tâm tư nghĩ chuyện khác.”
“Chị hai, sao em cảm thấy chị nói tới em nhỉ?”
Lúc Hạ Lâm nói thật sự không có ẩn ý nhắc đến Hạ Thanh, nhưng Hạ Thanh hỏi lại như vậy lại nhắc nhở Hạ Lâm, cô ấy cười nói: “Chuyện này chứng minh thực tế em là người nói chuyện yêu đương sớm nhất trong nhà này.”
“Nhưng nói vậy không chính xác, còn Tiểu Văn mà.”
“Chị ba, vì không đoạt cái danh này với chị, em quyết định trong lúc học đại học sẽ không nói chuyện yêu đương.”
Hạ Lâm vội vàng cười ngăn cản: “Chớ nói thế, gặp được người phù hợp nói chuyện yêu đương cũng không sao, cũng tuyệt đối đừng hơn thua cái này.”
Yêu đương ở đại học vẫn rất đẹp đã, làm chị, Hạ Lâm cũng hi vọng em gái út có thể thu hoạch được một tình yêu đơn thuần hạnh phúc, điều kiện tiên quyết là gặp được người thích hợp.
Ba người tìm quán cơm ở gần bệnh viện, trong tiệm bán mì sợi, sủi cảo còn có các loại rau xào.
Hạ Thanh nhìn một chút, cô không muốn ăn cơm, muốn ăn mì sợi, nên cô nói với chị em: “Em muốn ăn mì sợ, hai người thì sao?”
“Vậy chị cũng ăn mì.”
Hạ Văn nhìn hai chị đều ăn mì, cô ấy cũng không ăn cơm mà đổi thành ăn mì.
“Ông chỉ, một bát mì cà chua trứng gà, hai bát mì thịt băm, hơn nữa cho chúng tôi vài món thức ăn xào, chúng tôi muốn mang đi.”
Ông chủ vui vẻ nói: “Được, một bát mì cà chua trứng gà, hai bát mì thịt băm, mì ăn trong tiệm, đồ ăn thì các cô viết trên thực đơn.”
Nói xong ông chủ đưa thực đơn và bút cho các cô.
“Mang về cho mọi người đồ ăn gì, rau xào thịt được không?”
“Thêm miến xào thịt băm, đậu xào thịt đi, ăn với cơm.”
“Được, khoai tây sợi chua ngọt cũng rất ngon, bốn món ăn đủ không?”
“Chắc gần đủ rồi, cứ thế trước đi, chị thấy hôm nay bọn họ cũng không ăn được bao nhiêu.”
Đặc biệt là anh rể cả, hoàn toàn mất hết sự thong dong bình tĩnh ngày xưa, biến thành người khác rất khiến cho người ta kinh ngạc.
Ông chủ mang mì sợi lên trước, chờ các cô ăn xong, mấy món rau xào cũng sắp có, ông chủ dùng hộp xốp sắp xếp gọn, cơm là tặng không lấy tiền, để các cô xem lại món.
Sau khi về bệnh viện, quả nhiên bốn người kia không có khẩu vị gì, miễng cương ăn mấy miếng thì đã dẹp thức ăn lại.
“Người nhà Giang Tuệ có ở đây không? Em bé đã ra đời, nặng hai ký tám, muốn chích vắc xin bệnh truyền nhiễm thì đi làm đơn tới.”