Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng mà bà không thể nói với bên ngoài như vậy được, con cái có tâm lý phản nghịch, không được làm thì càng muốn làm, chỉ để Hạ Văn ở trường học cho tốt, đặc biệt là ngoại ngữ cần phải không ngừng đọc thuộc lòng và luyện tập, có sức ra ngoài chịu khổ thì không bằng học thêm mấy từ đơn.
Hạ Văn vẫn rất nghe lời, quả thật dùng tất cả tâm tư dồn vào việc học, mặc dù tiền sinh hoạt nhiều hơn các chị, nhưng cô ấy cũng không phải là người phô trương lãng phí, huống chi hai người chị thường xuyên mua đồ ăn đến trường học thăm cô ấy, cũng mua quần áo cho cô ấy, trong lúc vô hình tiết kiệm được chi tiêu, cho đến bây giờ đã để dành được hai ba trăm, số tiền này đủ làm bao lì xì cho cháu trai hoặc cháu gái sắp ra đời.
“Tốt lắm.”
Hạ Lâm nói xong thì nói với bụng của chị cả: “Tiểu Bảo đã nghe được chưa, ngay cả dì nhỏ của cháu cũng đã chuẩn bị xong bao lì xì, nhanh chạy ra đây gặp mặt mọi người đi.”
Một màn thần kỳ phát sinh, Hạ Lâm vừa nói xong, bụng Hạ Hòa bỗng nhiên nhúc nhích, làm mấy chị em thấy lạ ghê gớm.
Các cô ra ngoài phóng nói cho tất cả mọi người nghe, Lý Tú Cầm cười nói: “Đây chính là nói với mấy người làm dì các con, chuẩn bị thêm chút quà gặp mặt đi.”
Chử Nguyệt Lan cũng cười: “Này này thật đúng là chuyện lạ, không biết có phải nghe hiểu thật hay không.”
“Tôi đoán chừng đó là trùng hợp, thật sự nghe hiểu thì không phải là thành tinh rồi sao?”
Mọi người cười lên ha hả.
Đảo mắt đã trôi qua một nửa tháng chạp, mỗi ngày người nhà họ Hạ đều đang chờ tin tức trong thành phố, Hạ Hòa vẫn chưa có rục rịch.
“Hôm nay đến biệt thự một chuyến, đã định hình phần cơ bản, trong sân trồng rất nhiều cây cỏ, mùa xuân là có thể nở hoa, chắc chắn em thấy sẽ thích.”
Mỗi sáng sớm và chạng vạng tối Cố Nguy đều sẽ gọi điện thoại cho Hạ Thanh, mặc dù có chuyện không gọi được cũng sẽ nhắn tin thông báo cho cô.
“Ừm, anh vất vả rồi, chuyện trang trí em cũng không giúp được gì.”
Cố Nguy cười nhẹ trong điện thoại, anh nói: “Cô bé ngốc, em chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân, mỗi ngày thật vui vẻ là được, những chuyện vụn vặt này không cần đến em.”
Nếu như nói anh mong đợi nhất là cái gì, chính là hi vọng Hạ Thanh sớm ngày trở thành nữ chủ nhân của ngôi biệt thự này, trở thành vợ của anh.
Buổi sáng mười tám tháng chạp, trong nhà nhận được điện thoại của Lưu Dự gọi đến, nói Hạ Hòa đã có dấu hiệu, đang ở bệnh viện chờ sinh, Lý Tú Cầm vội vàng bỏ việc trong tay xuống, thúc giục chồng mình nhanh đi lái xe xích lô vào thành phố.
“Mẹ, chúng ta đi cùng nhau đi.”
Không đi mà ở nhà thì lòng các cô cũng ngóng theo, không bằng đi cùng luôn.
Lý Tú Cầm cởi tạp dề, vốn là không muốn dẫn mấy đứa con gái theo, các cô là cô gái nhỏ không hiểu cái gì, đi theo còn thêm phiền, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của mấy con gái, bà lập tức mềm lòng đồng ý.
“Được thôi, đi đừng lắm miệng, lúc này tất cả mọi người đều vội vàng, không để ý tới các con, đặc biệt là tiểu Văn, không hiểu thì đừng nói, nói nhầm phạm vào kiêng kị thì không thể được.”
Hạ Văn hơi không vui khi mẹ chỉ nhắc đến mỗi cô ấy, nhưng vì có thể đi thăm chị cả và em bé sắp ra đời, cô ấy chịu đựng, không dùng lí lẽ biện luận, nếu là bình thường đã sớm cãi lại rồi.
Trên đường, Hạ Chí Dân lái xe rất nhanh, bình thường từ nhà đến thành phố phải mất hơn một giờ, hôm nay chỉ dùng hơn năm mươi phút, Hạ Thanh còn tưởng là xe sẽ bay lên.
Hạ Chí Dân trực tiếp lái xích lô đến dưới lầu bệnh viện, lên lầu hỏi một chút, Hạ Hòa đã vào phòng sinh.
“Tiểu Dự, chị sui, tiểu Hòa thế nào rồi?”
“Mới vừa đi vào, bác sĩ nói đã mở ba ngón.”
Đây là thuật ngữ của bác sĩ, chưa từng sinh con thì không hiểu, Lý Tú Cầm chạy đã mệt, ngồi cùng Chử Nguyệt Lan trên ghế trước cửa phòng sinh, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng sinh.
Sinh con là một quá trình khá dài, quá trình chờ đời càng trở nên dài dằng dặc, lúc này trong phòng sinh trừ Hạ Hòa còn có hai người phụ nữ có thai khác, chỉ nghe thấy các cô ấy tru lên tê tái, mặt Lưu Dự tái như vôi, một hồi đứng đó, một hồi ngồi, một hồi lại đi tới đi lui trước cửa phòng, lắc lư khiến cho Chử Nguyệt Lan đau hết cả đầu.
“Tiểu Dự, con ngồi xuống trước, Tiểu Hòa mới vừa đi vào, ít nhất cũng mấy tiếng mới có thể ra ngoài, con lúc ẩn lúc hiện như thế này làm cho bọn mẹ choáng cả đầu.”
Nhìn người nhà sản phủ khác, hai người chồng đều không có nôn nóng như Lưu Dự, đương nhiên nôn nóng là một loại biểu hiện của lo lắng, nhưng trong chuyện này đàn ông có lo lắng hơn nữa thì cũng không giúp đỡ được cái gì hết.
Lưu Dự lắc đầu: “Không được, tim con đập nhanh quá, căn bản không yên tĩnh được.”