[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 201: Chương 201: Thăm Hạ Hòa (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Tú Cầm vui tươi hớn hở: “Cảm ơn, mượn lời chúc của bác.”

Chờ đến đầu thôn, Hạ Lâm nói với Lý Tú Cầm: “Mẹ, mẹ gặp chị thì cũng đừng nhắc gì đến chuyện sinh con, đừng làm chị có gánh nặng tâm lý.”

“Mẹ nhắc làm gì? Con tưởng mẹ khổ nhiều năm như thế là chịu không công đấy à?”

Nói xong, Lý Tú Cầm trầm mặc một thoáng, lại bổ sung: “Mẹ nghĩ trong lòng sẽ không nói ra miệng, nhưng nhà họ Lưu chỉ có mình Lưu Dự là con trai, chị cả con sinh con trai vẫn tốt hơn.”

“Mẹ, thời buổi xã hội đổi mới, cha mẹ chồng chị cả lại là phần tử trí thức, sẽ không trọng nam khinh nữ.”

Lắc lư gần một giờ đồng hồ từ thôn Tước Tử đến trong thành, mấy mẹ con ngồi bên trong tốt xấu còn có thể cản gió, chen chúc bên nhau cho ấm, mà Hạ Chí Dân ngồi ngoài lái xe lại thảm, gió lạnh vù vù phả thẳng vào mặt, mũi đông lạnh đến đỏ bừng.

Tới dưới tiểu khu nhà họ Lưu, Lưu Dự ở trên lầu thấy xe ba bánh của Hạ Chí Dân thì nhanh chân chạy xuống.

“Ba, mẹ, các em, trên đường có bị lạnh không?”

Hạ Chí Dân cởi mũ xuống nói không lạnh, chẳng qua gương mặt bị lạnh đỏ của ông nói thế không có chút sức thuyết phục nào.

“Mẹ với mấy đứa này thì không lạnh, bên trong ít nhiều có thủy tinh cản gió.”

Lý Tú Cầm xách làn từ trên xe xuống, còn một thùng nhựa để Hạ Lâm cầm.

Lưu Dự cười nhận làn rau trong tay Lý Tú Cầm, rất nặng tay.

“Mẹ, sao lại mang nhiều đồ thế này? Mấy thứ này nặng quá.”

“Trong thôn giết heo, mẹ mua mấy cái móng heo, với cả ít lạc, đậu đỏ nhà mình trồng, đều là đồ bổ máu.”

Bà chỉ vào thùng nhựa trong tay Hạ Lâm: “Trong thùng có trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng, trong nhà nuôi với mua của người ta nữa. Để Tiểu Hòa bồi bổ.”

Lưu Dự đã quen rồi, mỗi lần anh ấy và Hạ Hòa về nhà mẹ đẻ, cha mẹ vợ đều sẽ chuẩn bị sẵn mấy thứ để bọn họ mang về.

“Cha mẹ, chúng ta lên nhà nói chuyện đi. Tiểu Hòa mong mọi người từ hôm qua tới giờ đấy.”

Vừa vào cửa, Chử Nguyệt Lan nhiệt tình nghênh đón bọn họ, Hạ Hòa cũng ưỡn bụng to đứng ở cửa, thấy cô ấy như thế ba cô em còn ngớ cả người.

Hạ Hòa cười hỏi: “Sao đấy? Bị dọa ngốc à?”

Hạ Văn không thể tin mà hỏi: “Chị, bụng chị to thế này rồi cơ à?”

Không chỉ bụng to, cảm giác toàn thân cũng khác hẳn, mặt trứng ngỗng hóa hình tròn, người cũng mập mạp lên nhiều. Chẳng qua vẫn xinh đẹp, trở nên dịu dàng hẳn, có lẽ đây chính là vầng sáng của người mẹ trong truyền thuyết.

“Con bé ngốc này, chị con sắp sinh tới nơi rồi, bụng đương nhiên phải lớn chứ.”

Hạ Văn từng thấy rất nhiều phụ nữ có thai ưỡn bụng to, lại chưa thấy ai khiến mình ấn tượng khắc sâu như Hạ Hòa. Đặc biệt là thấy chị mình muốn làm động tác đơn giản như đứng lên, ngồi xuống cũng khó khăn thì rất muốn khóc.

“Mang thai thật là vất vả.”

“Thế con tưởng thế nào? Thấy mẹ sinh bốn đứa, còn nuôi mấy đứa lớn nhường này vất vả rồi chứ.”

Hạ Văn ậm ừ gật đầu, vẻ mặt đáng yêu vô cùng. Chử Nguyệt Lan cười nói: “Tiểu Văn vẫn hoạt bát như trước kia, rất chọc người thích.”

Lý Tú Cầm ‘khiêm tốn’ trả lời: “Tôi còn cho rằng con bé lên đại học sẽ thành thục hơn cơ, ai biết chỉ thêm kiến thức cũng không thông minh lên gì cả, ngơ ngơ ngác ngác như trước.”

“Mẹ, mẹ thấy ai ngơ ngác mà thi đậu đại học chưa.”

Hạ Văn hỏi xong, tất cả mọi người cười ồ lên.

Lưu Dự nâng cổ tay xem giờ, đi đến bên người Hạ Hòa nói gì đó. Thấy Hạ Hòa gật đầu, anh ấy mới quay sang cười với cha mẹ vợ: “Cha mẹ cứ ngồi trước, con còn phải tới tòa soạn báo một chuyến.”

Hôm nay anh không xin nghỉ được, hơn nữa trước kỳ nghỉ tết tòa soạn báo bận rộn vô cùng. Anh cố ý xin nghỉ một lát chờ ở nhà rồi mới đi.

Hạ Chí Dân và Lý Tú Cầm hoàn toàn cảm nhận được tấm lòng của con rể, cảm động cười nói: “Ừ, được, con cứ đi làm việc đi, đừng để cha mẹ làm chậm trễ.”

“Chị, có phải bây giờ chị rất chờ mong đứa bé được sinh ra không?”

Hạ Hòa tựa trên ghế sô pha trong phòng vuốt bụng, khuôn mặt trơn bóng, ý cười ôn hòa: “Ừm, rất mong đợi, lập tức muốn thấy dáng vẻ nó ra sao.”

Hạ Văn cười ha ha nói: “Thật tốt, em lập tức phải làm dì, trong lòng thật sự rất là kích động.”

Hạ Lâm chế nhạo em gái, nói: “Vậy dì nhỏ có chuẩn bị xong bao lì xì gặp mặt chưa? Còn có tiền mừng tuổi cũng phải chuẩn bị sẵn.”

Hạ Văn đắc ý hừ một tiếng: “Xem nhẹ em quá, em đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.”

Hạ Văn là người có phúc khí nhất trong bốn chị em, cô ấy không giống như chị ba vừa gia nhập hội học sinh cầm được tiền lương, cũng không cần giống chị hai đi làm thêm kiếm tiền, mấy năm này điều kiện kinh tế trong nhà tốt, Lý Tú Cầm cho tiền sinh hoạt cũng đủ, còn dặn đi dặn lại không cho con gái nhỏ làm thêm việc bán thời gian, nguyên nhân là tính cách của con gái nhỏ hơi khờ, không giống mấy chị khôn khéo, cho nên Lý Tú Cầm tình nguyện cho thêm tiền sinh hoạt, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, xảy ra chuyện cũng không phải dùng tiền có thể giải quyết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.