Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mẹ, đây là thủ đô, không phải thôn chúng ta, người trẻ tuổi phải dốc hết sức lực cho sự nghiệp. Con định trễ hai năm nữa mới có.”
“Trễ hai năm nữa ư? Trình Giang nói như thế nào, cha mẹ chồng con không có ý kiến gì à?”
“Họ không quản chuyện này, Trình Giang nghe theo con, nên không vội.”
Lý Tú Cầm thở dài không nói nữa, lại chuyển hướng sang Hạ Thanh cô con gái thứ hai.
“Còn con thì sao? Định khi nào mới có con?”
“Mẹ, chúng con tùy duyên, không có kế hoạch.”
Ý tứ chính là có thì sinh, cuối cùng Lý Tú Cầm cũng thở phào.
“Nên có sớm một chút, Cố Nguy đã ba mươi rồi, ở thôn chúng ta, ba mươi tuổi đã có con học tiểu học rồi kìa.”
Hạ Thanh nhìn Cố Nguy đang nói chuyện với hai người anh rể trong phòng khách, không biết anh nghe thấy lời này sẽ nghĩ thế nào. Dù sao cô cảm thấy khá thú vị.
“Mẹ, sinh con không liên quan gì đến độ tuổi, nếu chúng con lựa chọn đón chào sự ra đời của một đứa trẻ, thì đó là niềm vui của chúng con. Hội con đã chuẩn bị sẵn, chứ không phải suy xét đến độ tuổi.”
Lý Tú Cầm không tán thành với điều này: “Sao không suy xét chứ? Con đến ba mươi tư ba mươi năm tuổi mới sinh sao giống với hai mươi tuổi sinh chứ? Mẹ hơn ba mươi tuổi sinh Tiểu Văn, nhưng đã mệt bơ phờ rồi.”
Nhưng bà ấy cũng biết bây giờ nói những điều này vẫn còn sớm. Các con gái có chủ ý của mình, e rằng không thích nghe bà ấy càm ràm. Hơn nữa, trẻ con thành phố thật sự khách với ở nông thôn, thường kết hôn muộn một chút.
Ngày 24 tháng 11, mùng 6 tháng mười Âm lịch là ngày tổ chức hôn lễ của Hạ Thanh và Cố Nguy. Ngày kết hôn hôm đó, Hạ Thanh cũng phải dậy sớm giống như hai chị gái mình.
Sau khi ăn trứng gà cùng tổ yến, nhân viên trang điểm đã tới, làm tóc cho cô, còn Hạ Thanh tự trang điểm cho mình như cũ.
“Tóc cô tốt thật đấy, vừa đen lại vừa bóng, làm kiểu tóc gì cũng được.”
Tuyệt đối đừng xem thường tác dụng của tóc, năm đó, Vệ Tử Phu Hoàng hậu nhà Hán đã được Hán Vũ Đế chú ý cũng chỉ nhờ vào mái tóc đẹp, sủng bà ấy thành Hoàng hậu lục cung.
Dù có vẻ đẹp giống nhau, nhưng mái tóc tươi tốt và thưa thớt sẽ mang lại cảm giác khác biệt cho người khác.
Phù dâu của Hạ Thanh chỉ có một mình Hạ Văn, còn phù rể là thân thích của Cố Nguy. Bạn của anh đều đã kết hôn, chỉ đành tìm một cậu em họ trong tộc.
“Lễ phục kiểu Trung thật sự rất đẹp, hoàn toàn có hương vị khác nhau.”
Hạ Thanh trang điểm xong thay lễ phục, đều nhận được lời khen y hệt nhau từ mọi người.
“Bộ quần áo này được may quá tinh tế đi, chắc tốn nhiều công sức lắm nhỉ?”
Hoa văn trên quần áo được thêu từng đường kim mũi chỉ, đừng nói là hiện đại, ngay cả cổ đại thêu thùa may vá cũng rất tốn nhiều công sức.
“Do thầy Thụy Phù Tường may đấy, đợi hai tháng mới lấy được, sao không đẹp được chứ?”
Khi ấy, còn do Hạ Lâm đi cùng chọn vải và kiểu dáng cùng cô, nhất là bà thoải mái chọn chất vải tốt nhất trong tiệm. Bộ quần áo này của Hạ Thanh cũng đủ để cô mua mấy bộ váy cưới đấy.
Sau khi hết thảy mọi thứ đều đã thỏa đáng chỉ chờ chú rể. Lần trước Hạ Lâm kết hôn khá náo nhiệt, lần này phù dâu chỉ có mình Hạ Văn. Cô ấy khá sợ Cố Nguy nên không dám nháo anh rể thứ ba như nháo chồng chị hai, cuối cùng Hạ Lâm đứng ra cống hiến “giá trị vũ lực.”
“Chúng ta phải tạo một phong cách khác biệt, chẳng hạn bắt cậu ấy phải nói ra năm ưu điểm của cô dâu. Hỏi xem cậu ấy có còn nhớ một số ngày kỷ niệm đáng nhớ hay không, giấu giày cô dâu đi rồi bắt cậu ấy tìm, dù sao không thể để cậu ấy đón dâu một cách dễ dàng được.”
“Cách này của Tiểu Lâm rất hay, thú vị nhưng không rườm rà.”
Hơn chín giờ, dưới lầu chung cư vang lên tiếng pháo nổ, một đoàn xe cưới thắt lụa hồng dừng trước tòa nhà.
“Nào, mau chuẩn bị đi.”
Nếu đã là cửa ải thì vừa bước vào cửa phải ngăn người ta lại. Hạ Lâm dẫn theo Hạ Văn đi ra ngoài, Hạ Hòa cũng ôm Hiên Hiên đi xem náo nhiệt.
Cố Nguy mặc vest đen mới tinh, đeo chiếc cà vạt xanh lam đậm mà Hạ Thanh tặng anh, cầm một bó hoa hồng xen lẫn đỏ và hồng nhạt, trông cực kỳ hăng hái khí phách.
Phù rể Cố Dực Thừa và bạn bè của Cố Nguy lục tục xuống xe, trên mặt đều tươi cười rạng rỡ.
Trần Quảng Thắng như ông lớn dạo phố, vung bàn tay lớn rồi hét lên: “Đi, vào đón cô dâu!”
Chỉ thiếu mỗi đeo kính râm.
Trương Lai cười chế giễu một tiếng: “Cậu kích động như vậy, người không biết còn tưởng rằng hôm nay cậu kết hôn đấy.”
“Tôi vui thay anh em của mình không được à? ‘Bốn kiếm khách’ chúng ta đều là bồn đã có bông, bước chân vào lễ đường hôn nhân, là một chuyện đáng để kiêu ngạo.”