Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phù rể Cố Dực Thừa không nhịn được bật cười, bị Trần Quảng Thắng nhìn tháy, vỗ vai cậu ấy: “Dực Thừa, em cảm thấy buồn cười là vì em vẫn còn nhỏ, chờ đến khi em ở cái tuổi này của anh thì sẽ biết sự đáng quý của hôn nhân và mái ấm gia đình.”
Cố Dực Thừa gật đầu: “Anh Trần nói đúng, em sẽ cố gắng để hiểu.”
Trong lúc họ nói chuyện thì Cố Nguy đã bước vào chung cư, Trương Lai thúc giục nói: “Được rồi, đừng nói nữa, mau đi theo thôi.”
“Đây là căn hộ lão Cố mua đấy à?”
“Viết tên Hạ Thanh, chuyên để cha mẹ cô ấy tới đây sống.”
Trần Quảng Thẳng chậc chậc hai tiếng: “Lão Cố đối xử với vợ thật tốt.”
Thang máy dừng lại, nghênh đón họ là sự nhiệt tình của bạn bè cô dâu. Mục đích chính là ngăn chú rể, không để anh có thể đón dâu một cách dễ dàng.
“Mọi người đều là người nhà, để bày tỏ thành ý, chúng tôi đã chuẩn bị không ít bao lì xì. Các bạn vui lòng nhận cho, tạo điều kiện cho người anh em của chúng tôi. Vạn tuế ngàn năm mới nở hoa, thật sự không dễ, đang sốt sắng gặp vợ.”
Trần Quảng Thắng móc một chồng lì xì từ trong túi ra chia cho mọi người. Hạ Lâm bọn họ mỗi người được hai cái, ngay cả Hiên Hiên cũng nhận được.
Hạ Lâm len lén đẩy em ít, ra ý bảo cô ấy mở miệng, tiến hành theo kế hoạch đã bàn trước.
Hạ Văn vỗ ngực lấy dũng khí rồi nói Cố Nguy: “Anh rể, muốn đón chị em chắc chắn phải thông qua thử thách. Tổng cộng có ba ải, đều đã được chị em đồng ý, anh phải hoàn thành thì mới có thể đón người.”
Cố Nguy gật đầu rồi cười hỏi: “Được, ba ải gì thế, em nói đi anh hoàn thành.”
Hạ Văn lập tức dâng trào dũng khí: “Ải thứ nhất là trả lời câu hỏi, nói ra năm lý do anh thích chị em.”
Đề mục định sẵn vốn là năm ưu điểm, sau đó Hạ Lâm cảm thấy câu hỏi quá đơn giản, bèn đổi thành câu này.
Câu hỏi vừa được nêu ra, mọi người lập tức háo hức nhìn sang Cố Nguy. Trong mắt toát ra vẻ hóng hớt, chờ đợi câu trả lời của anh.
“Năm lý do hả? Thứ nhất, cô ấy là một cô gái rất tốt bụng và nghị lực.”
Nói xong lý do này, mọi người lần lượt cười tủm tỉm, không phải là một đáp án có lệ. Hơn nữa, một đáp án này có thể tách ra làm hai, chẳng hạn như nói tốt bụng là một lý do, nghị lực cũng có thể coi là một cái khác. Nhưng anh lại gộp lại, đồng nghĩa với việc mua một tặng một.
“Thứ hai, cô đứng trong đám đông lúc nào anh cũng có thể chú ý đến cô ấy ngay từ ánh mắt đầu tiên.”
Anh nói xong câu này, tất cả mọi người đều bắt đầu reo hò, giọng lớn đến mức Hạ Thanh ở trong phòng đều nghe thấy được, cực kỳ tò mò tình hình bên ngoài. Lúc này cô coi như đã cảm nhận được cảm giác của chị hai khi kết hôn. Cô dâu bị nhốt trong phòng, ở một mức độ nào đó mà nói có chút giày vò người ta.
“Thứ ba, bọn anh thật sự rất có duyên, luôn có thể tình cờ gặp gỡ.”
Mọi người đang nghe có mặt ở đó, có mấy thanh niên đã từng yêu và đang yêu đã cảm thấy cực kỳ chua trước sự khoe khoang tình cảm trá hình này. Ấn tượng của mọi người về Cố Nguy vẫn còn dừng ở nghiêm túc, không thích nói chuyện, vô cùng có năng lực. Không nghĩ tới tình cảm trong lòng lại nóng bỏng nhường này.
“Thứ tư, bọn anh có rất nhiều lối suy nghĩ và đề tài chung.”
“Thứ năm, những điều này không phải lý do thật sự, nguyên nhân thật sự chính là anh vừa gặp đã yêu cô ấy.”
Mọi người tâm phục khẩu phục vỗ tay cho anh, nhất là đội đón dâu. Họ càng hiểu rõ Cố Nguy hơn, biết được cực kỳ hiếm thấy anh như vậy. Một hơi có thể nói được nhiều như vậy, chắc chắn là tình yêu đích thực rồi.
Hạ Văn cũng khá cảm động, cô ấy nhìn chị hai, thấy chị gật đầu bèn cười nói: “Chúc mừng anh rể ba, đã thuận lợi vượt qua ải thứ nhất. Ải thứ hai cũng là câu hỏi, xin hãy nói ra ba ngày kỷ niệm giữa anh và chị gái em.”
Phải biết rằng có rất nhiều đàn ông thậm chí chẳng còn nhớ nổi ngày kết hôn. Đám đàn ông có mặt tại đó nghe thấy câu này liên tục lắc đầu, cảm thấy Cố Nguy nhất định sẽ không trả lời được.
“Nguyên đán năm 1996, lần đầu tiên bọn anh gặp mặt, 23 tháng 5 xác định quan hệ yêu đương, ngày 10 tháng 10 kỷ niệm ngày kết hôn.”
Anh trả lời cực kỳ nhanh, Hạ Văn vẫn luôn cúi đầu nhìn tấm thiệp trong tay, bên trên là mấy đáp án Hạ Thanh viết cho cô ấy, đáp án của Cố Nguy hoàn toàn chính xác.
“Chúc mừng anh rể, đã vượt suôn sẻ vượt qua cửa ải này. Cửa tiếp theo là ‘tìm giày’ truyền thống trong phạm vi cả căn phòng, tìm thấy coi như vượt ải.”
Đội đón dâu hỏi: “Người khác có thể cùng tìm giúp không?”
Hạ Văn quay đầu hỏi Hạ Lâm, cô ấy sợ một mình Cố Nguy tìm mất nhiều thời gian, làm lỡ giờ lành thì không tốt.