Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng cuối cùng vẫn là Cố Nguy tìm thấy, căn phòng này anh tìm người tu sửa, nên rất hiểu mọi ngóc ngách của nơi này. Sau đó anh đã tìm được mỗi nơi một chiếc giày từ trên nóc tủ ban công và sau ghế sofa, ngay cả Hạ Lâm cũng phải khâm phục anh.”
“Ba ải đều thuận lợi thông qua, chú rể đón cô dâu thôi!”
Giấy đỏ rơi xuống, cánh cửa phòng cô dâu được mở ra, nhịp tim Cố Nguy lại tăng nhanh. Anh mở cửa vén rèm nhìn vào trong, một cô dâu mặc lễ phục màu đỏ, búi tóc cắm trâm cài đang ngồi cúi đầu bên mép giường. Cơ thể mảnh mai, mặt mày như họa, trong mắt anh đã không còn nhìn thấy gì khác, chỉ còn lại cô gái xinh đẹp, yêu kiều kia đang chờ anh.
Mặc dù đã kết hôn và sống chung nhưng hôm nay Hạ Thanh vẫn có cảm giác ngại ngùng hươu con chạy loạn, giống như đang quay phim thì phải chuyển sang một cảnh quay khác.
Tiệc cưới ở Khách sạn Dân Tộc rất long trọng, có 68 bàn cho họ hàng nhà họ Cố và bạn bè, các doanh nhân có mối quan hệ tốt trong kinh doanh, còn có hiệu trưởng, viện trưởng, giáo sự, bạn học của Cố Nguy. Bạn cùng phòng và bạn học của Hạ Thanh cũng đến.
Đây là kết quả cố gắng khiêm tốn của nhà họ Cố, nếu như mời rộng hơn thì có lẽ 100 bàn cũng không đủ.
Bạn cùng phòng bà bạn bè có quan hệ tốt với Hạ Thanh được xếp ngồi chung với nhau, sau khi họ xem xong cảnh này thì bàn luận: “Mình thấy có rất nhiều giáo sư của trưởng đây đến hiệu trưởng cũng tới.”
“Các cậu quên Tổng giám đốc Cố cũng tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa à?”
“Còn có không ít người mặc quân trang nữa, nhìn quân hàm thì chức vị không nhỏ đâu.”
“Hạ Thanh hạnh phúc ghê, bạn trai tương lai của mình mà bằng một nửa Tổng giám đốc Cố thì mình cũng thỏa mãn rồi.”
“Vậy cậu phải cố lên mới được.”
Dù sao thì điều kiện của Hạ Thanh cũng tốt, ngoại trừ gia cảnh bình thường, không có nhược điểm nào khác, nhưng lại gặp được Tổng giám đốc Cố không hề quan tâm đến gia cảnh, đây chính là tục xưng duyên phận cũng là có thể gọi là có thể gặp không thể cầu.
Xe hoa từ chung cư chạy thẳng đến cổng khách sạn thì dừng lại, tiếng pháo nổ vang lên, sau khi Cố Nguy ôm Hạ Thanh xuống xe thì bị nhóm người thân và bạn bè vây quanh.
“Cô dâu đến rồi!”
“Mau đến xem cô dâu.”
Lễ phục thêu hoa văn kiểu Trung Quốc, mái tóc dài được cuộn lên, cách trang điểm cô dâu nhẹ nhàng động lòng người, sau khi Hạ Thanh xuất hiện, mọi người đều khen ngợi vẻ đẹp mảnh mai của cô dâu.
“Cô dâu đẹp quá.”
“Giống minh tinh điện ảnh ghê.”
“Minh tinh thì nhằm nhò gì, người ta là tài nữ của Đại học Thanh Hoa đấy.”
Đối với nhà quyền quý thì minh tinh đúng là không ra gì, còn không bằng cô gái của nhà bình thường, mặc dù ở thời đại này không ít kẻ có tiền cưới nữ minh tinh, nhưng lại rất ít gặp ở những nhà quyền quý, nhà giàu mới nổi nhiều hơn một chút.
Sau khi bước vào hội trường tiệc cưới, Hạ Thanh đã gặp rất nhiều người, 11 giờ 38 phút chính thức khai tiệc, chỉ mỗi việc mời rượu 68 bàn đã mất 2 giờ. Nếu không phải Cố Dực Thừa và Trần Nghiễm Thắng cản rượu giúp thì Cố Nguy có muốn không gục cũng không được.
Sau khi tiễn khác về sau tiệc cưới, nhà họ Cố đã xếp một buổi chụp hình chung cho khách mời, Hạ Thanh không tính nổi mình đã chụp bao nhiêu tấm hình, ước tính phải tầm 110 tấm, có ý nghĩa nhất chính là chụp hình nhóm, Cố Nguy nói với thợ chụp ảnh phải rửa cho mỗi vị khách một tấm.
Đến lúc xong xuôi mọi việc thì đã hơn hai giờ chiều, cô dâu và chú rể lên xe hoa đến phòng tân hôn ở biệt thự Tây Sơn, có người ở lại sắp xếp các thứ còn lại như thuốc lá, rượu, đường, v.v.
Ngoài ra còn phải thống kê số người trong bữa tiệc tối, xác định thực đơn cho bữa tối,... Ngoại trừ bạn bè đã ra về và xác định sẽ không tham gia tiệc tối, còn có một nhóm nhỏ khách sẽ ở lại khách sạn đánh bài, tất cả đều là họ hàng nhà họ Cố.
Rất nhiều người lần đầu tiên đến biệt thự Tây Sơn, sau khi nhìn thấy phong cảnh và cách trang trí đã vô cùng thích, còn muốn mua một căn, nhưng khi hỏi giá cả thì đành lực bất tòng tâm.
Lúc ấy Cố Nguy mua 3000/m², giờ không chỉ tăng gấp hai, có khi còn lên tới 1,5 triệu, còn chưa tính đến tiền trang trí.
“Căn hộ rất tốt, tính hữu dụng cũng cao, tôi rất hối hận vì trước đó đã không mua biệt thự.”
Trong những hậu bối, Cố Nguy ở biệt thự, Nhiếp Minh Ngung ở Tứ Hợp Viện, Trương Lai và Trần Quảng Thắng đều mua nhà chung cư. Nhưng hai năm trước Trương Lai mua một miếng đất ở vùng ngoại thành, chuẩn bị xây một địa viện. Hai năm này Trần Quảng Thắng kiếm được rất nhiều tiền, đầu tư lại theo không kịp, anh ấy cũng quyết tâm đầu tư vào bất động sản. Sau đó thì học Trương Lai mua một miếng đất ở ngoại ô xây một biệt viện, đào một cái ao, nếu có thời gian rảnh rỗi sẽ ra ngoại ô ở hai ngày, làm bữa tiệc nướng hay câu cá cũng rất thú vị.