Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Hòa nhìn khuôn mặt say ngủ của con trai trong lòng, cảm thấy như cô ấy đang ôm trọn hạnh phúc của cả thế giới vậy, chỉ cần sau này được nhìn thấy con trai khôn lớn, trưởng thành, cô cũng không còn mưu cầu nào khác nữa.
“Lòng em nhỏ lắm, không nghĩ nhiều được như vậy. Chúng ta đều sống thật tốt là được. Tuy rằng nhìn lên trên không bằng ai nhưng nhìn xuống dưới cũng không ai bằng mình. Ngoại trừ anh, cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ sẽ gả cho ai khác.”
Lưu Dự cong cong khóe miệng: “Ừm, anh cũng vậy, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với ai khác ngoài em.”
Như trong cuốn “Sáu kiếp phù du” có nói “Cơm no áo ấm, một căn phòng ấm áp, cuộc sống an nhàn, tự do tự tại thì chính là cuộc sáng của thần tiên”, chẳng phải họ chính là một cặp thần tiên quxyến lữ sao?
Hạ Thanh ở thủ đô xa xôi cũng rất quan tâm đến chuyện của chị hai, cô gọi điện về nhà hỏi: “Chị hai, thế nào rồi, mọi chuyện đã ổn thỏa chưa?”
“Đều ổn thỏa, mọi chuyện rất thuận lợi.”
Cô ấy kể lại tình huống cụ thể cho Hạ Thanh.
“Vậy thì tốt quá, bây giờ chị có thể chuẩn bị cho hôn lễ rồi.”
“Ngày cưới vẫn chưa được quyết định. Bọn chị chuẩn bị trở về tìm sư thầy ở chùa Quang Tế để nhờ thầy coi ngày xem sao.”
Lẽ ra đây là trách nhiệm của trưởng bối, nhưng cha mẹ Trình cảm thấy cần phải dựa vào ý kiến của đôi trẻ mới đúng vì vậy trực tiếp giao việc này cho bọn họ, Hạ Lâm là người luôn thích sự bận rộn, không những không cảm thấy bị chậm trễ mà còn vô cùng vui vẻ, Hạ Hòa nói đùa rằng Hạ Lâm sau này sẽ không phải lo xảy ra xích mích giữa mẹ chồng nàng dâu nữa bởi vì mẹ chồng tương lai của cô ấy thật sự có tấm lòng vô cùng rộng mở.
Hôn lễ của Hạ Lâm dự kiến diễn ra vào tháng 9, còn hơn bốn tháng chuẩn bị, vừa đủ thời gian.
Cuối tuần, Hạ Thanh đến căn hộ của Hạ Lâm để giúp Hạ Lâm một số công việc tham khảo cho hôn lễ.
“Chị, hai người nên chụp một bộ ảnh cưới.”
“Chuyện này dễ thôi. Chị mở công ty quảng cáo mà, cái khác không biết chứ nhiếp ảnh gia thì chị quen rất nhiều.” Hạ Lâm vừa nói vừa liệt kê bảng kế hoạch, theo nội dung kế hoạch càng liệt kê lại càng nhiều, cô ấy đau đầu nói: “Nhìn người khác kết hôn dễ dàng như vậy, đến lượt chị kết hôn lại khó khăn quá, phải chọn địa điểm tổ chức hôn lễ này, chọn kiểu dáng lễ phục, lên danh sách khách mời, thiệp cưới, kẹo hỉ, mọi thứ cứ rối tung cả lên.”
Hạ Thanh mỉm cười: “Nhưng em lại thấy chị rất vui khi bận rộn như vậy đấy.”
Nét mặt hạnh phúc kia, Hạ Thanh muốn bỏ qua cũng không được.
“Dù sao cũng là hôn lễ của mình, cả đời chỉ có một lần, có vất vả đến đâu cũng đáng giá.”
“Còn em thì sao, đã nói chuyện với Cố Nguy chưa?”
Hạ Lâm đang đề cập đến việc Hạ Thanh đã bắt đầu chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp.
“Chưa ạ, chuyện vui phải đợi đến phút cuối mới nói chứ.”
Hạ Lâm cười, nói: “Cố Nguy mà biết thì sẽ vui đến mức nào chứ, còn có bà Cố nữa, có khi bà ấy đang nóng lòng đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn luôn ấy nhỉ?”
Hạ Thanh bất đắc dĩ, nói: “Người lớn tuổi đều như vậy cả. Kỳ thật, kết hôn cũng không có gì không tốt. Anh ấy nguyện ý đợi em hai năm. Em vì anh ấy mà tốt nghiệp sớm hơn một năm. Đây gọi là có qua có lại.”
Hạ Thanh cười gật đầu: “Đúng vậy, tình yêu là cần biết hy sinh vì nhau, giống như Trình Giang đối xử rất tốt với chị, chị cảm động đến mức muốn báo đáp sự tốt đẹp của anh ấy dành cho mình, cho nên phụ nữ đều là giống loài hay mềm lòng, gặp được người mình thích, chỉ cần người ta đối tốt với mình một chút thôi là có thể cảm động nửa ngày.”
“Em cảm thấy anh rể không chỉ đối tốt với chị một chút thôi đâu.”
“Chị biểu đạt không đúng, quả thực không chỉ một chút.”
Hạ Lâm lại hỏi: “Vậy em tính toán như thế nào, năm nay kết hôn ư?”
Chỉ cần nhà họ Cố biết tin Hạ Thanh tốt nghiệp, bà Cố nhất định sẽ thúc giục Hạ Thanh kết hôn, Hạ Lâm không cần suy nghĩ cũng biết.
“Phải xem tình huống thế nào đã. Dù sao tốt nghiệp xong vẫn phải học lên nghiên cứu sinh, không có khác biệt quá lớn.”
“Chị thật sự bội phục em đó, học thêm vài năm nữa chắc chị sầu hết cả người, quá lãng phí thời gian.”
Hạ Lâm cảm thấy mục đích học tập của mình không thuần túy, không phải để lấy kiến thức, mà cô biết rằng chỉ có học tập thật tốt thì cô mới có thể đổi đời, cho nên cô ấy sẽ không lựa chọn tiếp tục học lên nữa, đương nhiên, điều này cũng liên quan đến hoàn cảnh thực tế, cô ấy đưa ra lựa chọn này vì gia đình. Một lựa chọn đúng đắn và thuận lợi hơn, đó là tìm việc làm, có lương và tiết kiệm tiền.
Cũng nhờ vậy mà cô mới có khả năng tiến thêm một bước với Trình Giang, có lẽ đây chính là duyên phận.
“Chuyên ngành của chúng ta không giống nhau, của chị thiên về thực hành còn em thì thiên về lý thuyết.”