[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 212: Chương 212: Thần tiên quyến lữ (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ở thôn Tước Tử, sau khi cha mẹ Trình rời đi, Trình Giang cũng rất tinh ý giúp Hạ Chí Dân làm việc, đây cũng là do Hạ Lâm đã sớm nói với anh ấy, để anh biểu hiện chăm chỉ, siêng năng một chút.

Hạ Chí Dân cũng không còn trẻ nữa, sức khỏe mỗi năm lại kém đi một chút, mấy chị em lại quanh năm không ở nhà nên không giúp được gì cho cha mẹ, bây giờ có một người lao động miễn phí như Trình Giang, nhất định phải để cho anh ấy thể hiện nhiều một chút.

Hạ Lâm nhớ khi Cố Nguy đến đây cũng làm không ít việc, cha mẹ đều vô cùng hài lòng.

“Tiểu Lâm à, cha mẹ chồng tương lai của em rất dễ ở chung, không nói bất kỳ lời vô nghĩa nào, chuyện gì cũng vô cùng rõ ràng, rành mạch.”

Trong mắt Hạ Hòa, cha mẹ chồng cô ấy đã là những vị trưởng bối tri thư đạt lễ hiếm có rồi, cha mẹ chồng tương lai của Hạ Lâm lại càng tuyệt vời hơn. Khó khăn duy nhất là sau khi Hạ Lâm kết hôn rồi sinh con, chỉ sợ phía đằng nội lại không có thời gian hỗ trợ trông nom mà thôi.

“Đúng vậy, gặp được Trình Giang coi như đời này em đã đủ mãn nguyện rồi. Chỉ cần anh ấy không thay lòng, em sẽ đối xử tốt với anh ấy cả đời.”

Lý Tú Cầm: “Con đang nói cái gì vậy, còn chưa kết hôn mà đã nói những lời này, theo mẹ thì Tiểu Trình là người vô cùng thành thật, sẽ không có những tâm tư lệch lạc kia đâu.”

Hạ Hòa cười cười, thay tã cho con trai, Tiểu Hiên Hiên nghe không hiểu người lớn đang nói chuyện gì, bập bẹ ê a tập nói.

Tin tức Hạ Lâm sắp kết hôn nhanh chóng truyền khắp thôn, đặc biệt là lúc Hạ Chí Dân dẫn Trình Giang đi làm ruộng, chàng trai cao lớn, cật lực làm việc nhận được không ít lời khen ngợi.

“Nhà họ Hạ đúng là được tổ tiên phù hộ. Con rể nhà họ tìm được đều xuất sắc hơn người. Nghe nói điều kiện nhà họ Hạ cũng rất tốt.”

“Con gái nhà đó đều là sinh viên đại học, sinh viên đại học sao có thể gả vào nhà không tốt được?”

Nồi nào úp vung nấy, đây là chân lý muôn thuở, muốn tìm được một người con rể tốt thì trước hết phải có một cô con gái ngoan, người ta thường nói “Nhà có cây ngô đồng, phượng hoàng tự nhiên đến” chính là chỉ đạo lý này.

Khi Lưu Dự từ thành phố trở về thì trời đã tối, sau khi ăn tối tại nhà vợ, anh ấy đưa vợ và con trai về nhà.

Trên đường về, Hạ Hòa ôm con trai đang ngủ say, nói với chồng đang nghiêm túc lái xe: “Hôm nay vất vả cho anh rồi, mẹ cũng bảo em nói với anh một tiếng, mỗi lần trong nhà có việc gì anh đều phải bận rộn trước sau, em nói với mẹ anh là con rể trong nhà, bận rộn vì cha mẹ vợ cũng là chuyện nên làm mà.”

Lưu Dự mỉm cười liếc nhìn vào kính chiếu hậu, con trai anh đang ngủ say trong vòng tay của vợ, khi mang thai vợ anh rất mập nhưng bởi vì vừa phải đi học vừa phải trông con mà gầy đi không ít, vẫn ôn nhu, xinh đẹp như trước.

“Em nói đúng, đó là những gì anh nên làm. Anh làm được càng nhiều thì càng khẳng định được giá trị của anh, không phải sao?”

Hạ Hòa cười khẽ, nói: “Anh cũng biết mà, mấy đứa em gái của em đều không ở nhà, chỉ có em ở gần, nên càng phải chăm sóc cha mẹ nhiều hơn.”

Hơn nữa nhìn tình hình này, các em gái có dịp về quê cũng sẽ không nhiều lắm, là chị cả, cô ấy phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc cha mẹ, đây cũng là điều phù hợp với suy nghĩ trước nay của cô ấy, nếu không lúc trước cô cũng sẽ không đăng ký vào trường sư phạm để được miễn giảm học phí và cũng gần nhà.

“Thôi, em đừng suy nghĩ nhiều. Kỳ thực, chị em các em đều như nhau. Trong số mấy anh em rể, anh là người kém nhất. Anh còn phải cảm ơn vì em đã không ghét bỏ anh ấy chứ.”

Lưu Dự không phải là người lòng dạ hẹp hòi, anh ấy sẽ không vì mình thua kém người khác mà coi thường bản thân mình, dù sao trên đời này người ưu tú hơn anh ấy còn rất nhiều, nhưng là một người đàn ông, anh sẽ luôn quan tâm đến suy nghĩ của vợ mình.

Nghe Lưu Dự nói, Hạ Hòa nhíu mày.

“Anh nói cái gì vậy, họ tốt là việc của họ, chúng ta cũng có cuộc sống rất tốt, tại sao phải so đo với người khác? Nếu anh nói như vậy thì điểm thi đại học của em kém nhất, có phải em nên mua một miếng đậu phụ rồi tự sát không!”

Lưu Dự vừa nghe, liền biết là vợ mình tức giận rồi, vội vàng rút lại lời nói: “Anh không có ý này.”

Hạ Hòa hừ nhẹ: “Em cảm thấy anh không có việc gì làm nên muốn kiếm chuyện thì có, về sau đừng nói về mấy chuyện này nữa, em không muốn nghe đâu.”

Lưu Dự làm sao còn dám nói gì nữa, anh ấy lập tức đồng ý rồi nói: “Được rồi, sau này anh sẽ không nói nữa. Thực sự anh không có ý gì cả, chỉ muốn làm cho em vui thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.