[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 215: Chương 215: Lộ tẩy rồi (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Xe chạy trên đường khoảng hai mươi phút đã đến đại viện, xe vừa mới dừng trước cửa từ xa thì bà Cố đã từ trong nhà với một nụ cười tươi tắn.

Kể từ khi biết Hạ Thanh chuẩn bị tốt nghiệp sớm, bà Cố càng thêm yêu thích Hạ Thanh hơn.

“Dì ạ.”

“Tiểu Thanh, cháu đã không đến đây mấy ngày nay rồi đấy. Nếu hôm nay không phải dì gọi cháu đến chắc cháu cũng không đến đâu nhỉ?”

“Dì à, gần đây cháu hơi bận một chút, nhưng sắp tới cháu sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn ạ.”

Mấy ngày trước cô còn đang bận rộn sửa đổi lại luận văn tốt nghiệp của mình.

“Có thời gian thì nhớ đến đây thường xuyên hơn nhé, gần đây trong cửa hàng có rất nhiều các mẫu quần áo mới, chúng ta tranh thủ thời gian cùng nhau đi mua sắm đi.”

“Được ạ, cháu vừa nhận được tiền nhuận bút. Cháu có thể mời dì đến quán trà uống trà.”

Tiền nhuận bút là thu nhập của Hạ Thanh khi viết bài cho tờ báo của trường, cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng một trăm đồng nhưng uống hai chén trà chắc là đủ.

“Vậy thì dì rất vui đó, con gái nhà ta sao lại đáng yêu thế không biết?”

Khi bà Cố vui vẻ sẽ gọi Hạ Thanh là con gái, hiển nhiên lúc này bà thật sự vô cùng vui vẻ.

Bữa trưa hôm nay rất phong phú, ngoài sủi cảo còn có một bàn đầy thức ăn.

“Tôm hôm nay đặc biệt tươi. Lúc sáng mới giao đến nó còn sống đấy. Mấy cô bé như các cháu không phải thích ăn mấy món chua chua ngọt ngọt lắm sao? Dì đặc biệt làm món tôm sốt cà chua cho cháu đấy.”

Bà lập tức gắp năm, sáu con tôm bỏ vào bát của Hạ Thanh, Hạ Thanh mỉm cười cảm ơn, sau khi nếm thử thật đúng là hương vị vô cùng ngon, giống như vị của cá quế chiên xù sốt cà chua cùng sườn xào dứa rút xương.

“Dì à, nhân tiện đây, hôn lễ của chị hai cháu đã được ấn định rồi ạ. Là ngày 26 tháng 9 dương lịch. Dì và chú nhất định phải đến tham dự đó ạ, thiệp mời còn chưa chuẩn bị xong, phải qua một thời gian nữa mới có thể gửi tới chú dì ạ.”

“Hả? Chị hai cháu kết hôn? Nhanh vậy sao?”

“Cũng không nhanh lắm đâu ạ. Hai người cũng quen nhau lâu rồi. Chị hai cháu lớn hơn cháu hai tuổi.”

Bà liếc nhìn con trai mình:“Vậy thì gia đình cháu chắc sẽ không tổ chức hai hôn lễ gần nhau đâu, đúng không?”

Hạ Thanh bối rối nhìn bà, không hiểu lời này là có ý gì.

“Ôi chao, dì đã nhờ người xem ngày, người ta nói có ba ngày tốt để hai đứa kết hôn vào nửa cuối năm nay. Gần nhất là tháng mười, đề về sau thì thời tiết sẽ lạnh lắm.”

Hạ Thanh mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô quay đầu nhìn Cố Nguy, dùng ánh mắt truyền cho anh suy đoán của cô, Cố Nguy bất đắc dĩ đặt đũa xuống.

“Mẹ, mẹ đã bị lộ tẩy rồi.”

Bà “A” một tiếng, nhớ tới không được nói việc này với Hạ Thanh.

“Vậy là dì đã biết rồi ạ?”

“Đúng vậy, lần trước gặp giáo sư Chu, ông ấy đã lỡ miệng nói với dì.”

Hạ Thanh nhắm mắt day day trán, cô đang muốn tạo một bất ngờ cho Cố Nguy mà không ngờ rằng bất ngờ này đã sớm được tiết lộ rồi, may mà anh biết nhưng vẫn coi như không biết nếu không cô đã trở thành một kẻ ngốc rồi.

Cố Nguy khẩn trương nhìn Hạ Thanh, nhìn cô mím môi không nói lời nào, vẻ mặt anh ảo não, anh thực sự sợ cô sẽ vì sự giấu diếm của mình mà tức giận.

“Cháu rất buồn đó ạ, vốn dĩ cháu định cho mọi người một sự bất ngờ.”

Bà vội vàng đứng lên, đi đến bên cạnh Hạ Thanh, vỗ nhẹ vào lưng cô, không ngừng xin lỗi.

“Là do dì, do dì lỡ miệng nói ra, cháu đừng buồn mà. Đây là chuyện tốt biết bao, dì vui đến mức mấy đêm liền không ngủ được đó, không gạt gì cháu, ngay cả đến nơi nào đặt tiệc rượu, mời những khách nào dì cũng đã bắt đầu suy tính cả rồi, con gái à, dì thật lòng muốn sớm cưới cháu vào cửa, dì cũng thật lòng coi cháu như con gái ruột mà suy tính đó.”

Bà nói đến đây thì mắt đã đỏ hoe, tuyến lệ của người lớn tuổi phát triển, rất dễ xúc động, thấy bà như vậy, Hạ Thanh làm sao còn buồn bực được nữa, an ủi bà.

“Dì à, cháu không có tức giận gì cả, tôi chỉ thấy hơi tiếc nuối vì bất ngờ này đã sớm bị phơi bày mà thôi.”

Bà nắm tay Hạ Thanh, hỏi: “Vậy cháu không giận dì nữa chứ?”

Hạ Thanh lắc đầu: “Không giận ạ.”

Bà lại liếc nhìn con trai mình rồi cười nói: “Vậy thì cháu cũng đừng giận Cố Nguy, nó cũng chỉ là không muốn thấy cháu thất vọng mà thôi, đã nhiều lần nó dặn dì là không được lỡ miệng nói ra rồi.”

Hạ Thanh nói: “Vâng, cháu cũng không giận anh ấy.”

Bà vỗ vỗ ngực, cuối cùng cũng cảm thấy an tâm. Mặc dù đã khiến con trai phải khổ tâm nhưng bà cũng đã giúp con trai tìm cách bù đắp. Mau mà Tiểu Thanh không tức giận.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục ăn cơm thôi.”

Bây giờ đã nói rõ ràng rồi, bà Cố thẳng thắn hỏi ý kiến của Hạ Thanh.

“Vậy cháu đã nghĩ tới chuyện kết hôn chưa? Cháu muốn tổ chức như thế nào? Tháng mười không tính là sớm chứ?”

Hạ Thanh có chút dở khóc dở cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.