[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 216: Chương 216: Lộ tẩy rồi (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Dì à, cháu có thể tốt nghiệp sớm hay không vẫn chưa rõ. Tuy giáo sư đã đồng ý nhưng vẫn phải dựa vào quyết định của trường nữa ạ.”

Hạ Thanh cũng không thể nói quá nhiều, quả nhiên, bà Cố sau khi nghe được

lời này thì có chút sốt ruột, bất luận là ai khi đang tràn đầy chờ mong lại bị đả kích như vậy cũng sẽ khó chịu.

“Mẹ, mẹ đừng tạo áp lực cho Tiểu Thanh, chờ đến lúc cô ấy bảo vệ luận văn xong rồi nói sau.”

Bà nhận ra được ý tứ con trai mình, nhận ra rằng mình đã quá vội vàng.

“Mẹ chỉ muốn hỏi qua ý kiến của Tiểu Thanh một chút thôi, không có ý gì khác.”

Hạ Thanh cười nói: “Không sao đâu dì, cháu không cảm thấy áp lực gì cả, cùng lắm thì tiếp tục học, cháu cũng đã đáp ứng với giáo sư, muốn theo thầy ấy học nghiên cứu sinh ạ.”

Vừa nói cô vừa nhìn về phía Cố Nguy, “trả thù” anh việc “làm như không biết”.

Khi ở đại viện, Cố Nguy cũng không tìm được cơ hội được ở chung với Hạ Thanh, mãi cho đến khi lái xe đưa cô về trường học, hai người rốt cuộc mới có khoảng thời gian riêng tư dành cho nhau.

Xe chậm rãi rời khỏi đại viện, Hạ Thanh vốn không muốn chủ động nói chuyện với Cố Nguy, nhưng cô lại phát hiện hướng anh đi không phải đến trường học mà là đến biệt thự.

“Đây không phải là đường về trường, đúng không? Có phải anh đi sai đường rồi không?”

Cố Nguy ậm ừ: “Anh dẫn em đi xem nhà, mấy ngày trước anh đã mua thêm một số đồ đạc mới.”

“Em không đi, trước tiên anh phải xin lỗi em mới được.”

Cô không hề biết rằng dáng vẻ lúc “tức giận” của cô đáng yêu tới mức nào, như một chú sóc nhỏ ăn vụng bị chủ phát hiện, dùng máy cái móng vuốt đầy lông xù của mình giấu thức ăn hòng tiêu hủy chứng cớ, lại không biết rằng mọi việc đều đã bị chủ nhân nhìn thấy rõ ràng, nhưng vì chú sóc ấy quá dễ thương nên chủ nhân của nó mới giả bộ như không nhìn thấy mà thôi.

Xe chậm rãi dừng ở ven đường, Cố Nguy mỉm cười nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.

“Anh xin lỗi vì đã khiến cô không vui, nhưng anh muốn biết rốt cuộc anh đã sai ở đâu hả?”

Anh nới lỏng dây an toàn, ôm lấy cô gái đang tức giận bên cạnh, vuốt ve gò má cô rồi hôn lên môi cô, thậm chí khẽ mở miệng cô ra, dần dần hôn cô sâu hơn.

Hạ Thanh vươn tay định đẩy anh ra, nhưng anh đã nắm lấy tay cô, ấn lòng bàn tay cô vào ngực trái của mình, để cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh lúc này.

“Em không biết anh đã chờ đợi vất vả như thế nào đâu, anh thật sự rất hạnh phúc, tất cả niềm hạnh phúc này đều là em cho anh.”

Nháy mắt, Hạ Thanh liền không tức giận nổi nữa, kỳ thật cũng không có gì đáng giận, chính là cô cố ý muốn làm khó anh mà thôi, người được yêu chiều không phải luôn không biết sợ là gì sao?

Sau khi xuống xe đến bên ngoài biệt thự, Cố Nguy liền lấy một mảnh vải che mắt Hạ Thanh lại.

“Tại sao phải làm vậy, em thấy sợ đó.”

Anh hôn lên trán Hạ Thanh, cười nói: “Đừng sợ, có anh ở đây, em không phải sợ, anh sẽ luôn nắm tay em.”

Anh che mắt Hạ Thanh bằng một tấm vải lụa trắng, sau đó nắm lấy tay cô bước vào nhà.

Đôi mắt Hạ Thanh bị che lại. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng được cánh tay thon dài mạnh mẽ của Cố Nguy dìu dắt, cô không cảm thấy chút bất an nào.

Cô có thể đoán được, Cố Nguy đang muốn cho cô một bất ngờ gì đó, còn bất ngờ đó là gì thì lòng cô cũng đang tràn ngập mong chờ.

Lúc đi ngang qua vườn hoa, Hạ Thanh ngửi thấy từng đợt hương thơm bay đến, cảm giác khi bàn chân đạp lên những viên đá cuội lại càng rõ ràng hơn khi trước. Cố Nguy đi rất chậm, hoặc có lẽ Hạ Thanh đang phóng đại hết mức cảm nhận của mình cho nên cô mới cảm thấy con đường này cứ kéo dài đằng đẵng.

Đi đến trước cửa, Cố Nguy dừng bước. Khóa cửa giờ đã được đổi thành khóa mật mã, sau khi anh điền mật mã vào, một tiếng “cạch” vang lên, Hạ Thanh ngửi thấy hương hoa hồng ngào ngạt trong không khí.

Cố Nguy đứng sau lưng Hạ Thanh, cởi chiếc khăn vuông đang che mắt cô ra. Ngay lập tức, một trái tim cực lớn được làm từ hoa cỏ xuất hiện trước mặt cô. Một cây dương cầm trắng muốt không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh cửa sổ sát đất. Cố Nguy ngồi trước đàn, đánh lên khúc “Hôn Lễ Trong Mơ”.

Những ngón tay của anh nhảy múa trên phím đàn, ánh mắt lại nhìn Hạ Thanh một cách chăm chú. Cô không kiềm được bước về phía anh. Sau khi đánh xong nốt nhạc cuối cùng, anh nắm tay cô, để cô ngồi xuống còn mình lại đứng lên.

“Anh vẫn luôn suy nghĩ nên cho em một bất ngờ lãng mạn như thế nào. Chỗ này không có người khác, chỉ có chúng ta, nhưng tình yêu anh dành cho em đã vĩnh viễn khắc sâu vào tim anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.