[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 270: Chương 270: Mang thai (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô chạm vào bụng đã lộ rõ của mình, tự hỏi liệu đó có phải do tác dụng tâm lý không mà như thể cô có thể cảm nhận được nhịp tim của các con vậy.

“Em có chút không dám tin, sao có thể là thai sinh đôi được nhỉ?”

Giống như lấy một quả trứng gà đem đi nấu, nhưng khi đập ra lại phát hiện nó có hai lòng đỏ vậy.

Cố Nguy ôm lấy cô, hôn lên trán cô, dao động trong lòng còn mạnh mẽ hơn việc đưa ra quyết định vài ngàn vạn của công ty.

“Thanh Thanh, em giỏi quá, bây giờ anh thực sự muốn lớn tiếng nói cho cả thế giới biết rằng anh đang hạnh phúc như thế nào.”

Hạ Thanh gục mặt vào ngực anh, ôm chặt eo anh.

“Em cũng rất hạnh phúc, đây là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc sống đã ban tặng cho chúng ta.”

Sau khi bà Cố biết Hạ Thanh mang thai đôi thì vui quên trời đất, ôm Hạ Thanh liên tục bảo các câu đại loại như “gặp được chuyện tốt như vậy đúng là nhờ tổ tiên tích đức”, “con đúng là phúc tinh của nhà họ Cố”, chuyển thẳng từ chủ nghĩa duy vật sang chủ nghĩa duy tâm.

“Mẹ cứ nghĩ sao bụng con to nhanh thế, hóa ra là sinh đôi, vậy sau này phải chú ý nhiều hơn mới được, mẹ từng thấy người mang thai đôi đến tháng cuối bụng to như quả bóng bay bơm hơi, con gầy như vậy, mẹ rất lo cơ thể con không chịu đựng nổi.”

Sau khi niềm vui ban đầu qua đi, bà Cố bắt đầu lo lắng, Hạ Thanh lại phải an ủi bà Cố.

“Mẹ, không sao đâu, bác sĩ nói sinh đôi thì ngày dự sinh sẽ sớm hơn bình thường, tính ra chỉ có vài tháng thôi, dù mệt thì con cũng chịu được.”

Hiện tại cô đã có thai hơn bốn tháng, nếu tính là tám tháng thì chẳng qua chỉ còn ba, bốn tháng, một trăm hai mươi ngày nữa mà thôi, vượt qua được là có ngay hai đứa bé, chuyện tốt thế này người khác có mơ cũng chẳng được.

Hạ Thanh rất thích trẻ con, cô cảm thấy mỗi đứa trẻ là một thiên thần, mỗi lần nhìn thấy nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt trẻ con là cô lập tức cảm thấy cuộc sống không còn bất kỳ chuyện phiền não nào đáng để người ta buồn bã nữa.

Bà Cố nghe vậy rất vui, vỗ người Hạ Thanh, nói đầy xúc động: “Con nói đúng, chỉ có điều đúng là vất vả cho con. Con mang thai đôi thì chúng ta phải tìm người chăm con trong lúc ở cữ, đồng thời phải chuẩn bị nhiều quần áo, tã lót cho trẻ con hơn mới được.”

Hạ Thanh nhớ ra một chuyện, cô nói: “Mẹ à, giờ ở nước ngoài có một loại tã đi tiểu xong rất khô ráo, dùng xong vứt đi luôn, không phải giặt giống tã, mới đầu con nghĩ vất vả giặt tã một chút cũng không sao nhưng giờ con sinh tận hai bé nên muốn thử loại tã này xem sao, tiết kiệm thời gian giặt tã.”

Bà Cố lần đầu tiên nghe nói chuyện này: “Ồ? Có thứ này à? Có dùng được không?”

Hạ Thanh liếc nhìn Cố Nguy ngồi ở ghế sô pha, ngượng ngùng nói ngay trước mặt Cố Nguy nên lại gần, kề tai nói nhỏ với bà Cố: “Giống băng vệ sinh của phụ nữ đó mẹ, tiện lắm.”

Cô nói vậy là bà Cố hiểu ngay, băng vệ sinh cũng là sản phẩm mới mà thời bà Cố còn trẻ không có để dùng, hồi xưa mọi người dùng một thứ gọi là “băng kinh nguyệt”.

“Mẹ không rõ cái này lắm, mai chúng ta cùng nhau đi ra ngoài xem thử xem sao, nếu được thì mua.”

Bà Cố không phải kiểu người cổ hủ không tiếp thu được cái mới, đặc biệt là chuyện liên quan đến cháu thì lại càng phải chọn cái tốt cho trẻ con.

Buổi tối về đến nhà, Hạ Thanh gọi điện thoại về nhà chia sẻ với gia đình tin tức tốt lành này. Giọng Lý Tú Cầm trong điện thoại to hơn hẳn lúc nói chuyện bình thường, bà ấy cười không thể khép miệng lại nổi.

“Thế con đừng đi học nữa, giờ quan trọng nhất là đứa bé.”

“Còn một tháng nữa là nghỉ, nội dung học cũng không nặng, không sao đâu ạ.”

Lý Tú Cầm lại dặn dò: “Vậy con nhất định phải chú ý đó, đừng tới chỗ đông người. Ôi, mẹ vừa vui lại vừa lo lắng cho con.”

Hiện tại, tâm trạng cả nhà đều giống nhau, Hạ Thanh lại thành ra là người bình tĩnh nhất.

Buổi tối, Lý Tú Cầm không ngủ được, đánh thức chồng nằm bên.

“Ừm? Sao thế? Trời sáng rồi à?”

“Sáng gì mà sáng, mới nửa đêm thôi, ông ngủ ngon thật đấy.”

Hạ Chí Dân ngái ngủ vừa ngáp vừa hỏi: “Chuyện gì thế? Tự dưng nửa đêm gọi tôi dậy làm gì?”

Lý Tú Cầm nhìn bóng cây lờ mờ bên ngoài cửa sổ, nói: “Chuyện Tiểu Thanh ấy, Tiểu Thanh mang thai đôi không giống mang thai một, phải lo nhiều chuyện lắm, hơn nữa sức khỏe Tiểu Thanh lại yếu, không biết có ăn được hay không nữa, tôi muốn đi chăm Tiểu Thanh, bao giờ sinh xong thì cũng cần người chăm mà phải không, nuôi hai đứa con nít bận lắm.”

Đây đương nhiên là nỗi lòng lo lắng đầy yêu thương của một người mẹ, không phải cha không yêu thương con gái, chỉ có điều đàn ông không hiểu rõ về chuyện mang thai, sinh con này, nhưng nếu vợ đã nói vậy rồi thì Hạ Chí Dân cũng tán thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.