Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ngày dự sinh của em là cuối tháng chín, chắc chắn em sẽ không thể tham gia các lớp học kỳ tới rồi, phải nghỉ thôi.”
“Em sẽ hỏi thêm ý giáo sư, thật ra môn của nghiên cứu năm hai cũng không nhiều lắm, em chờ đầy tháng xong trở lại trường học cũng được.”
Dù sao thì trường học cũng gần, sau giờ tan học có thể lái xe trở về, có con rồi cũng phải thuê bảo mẫu.
“Cho dù em quyết định như thế nào, anh vẫn hi vọng em có thể đặt sức khỏe của mình lên đầu, những thứ khác chỉ là thứ yếu thôi.”
Hạ Thanh ngẩng mặt cười với anh và nói: “Đương nhiên rồi, em mà để bản thân chịu thiệt sao? Em để mình chịu thiệt anh lại phải đau lòng nữa.”
Cố Nguy bất lực nhéo má cô “Em được sủng mà kiêu hả, biết anh đau lòng mà cứ muốn làm những chuyện khiến anh đau lòng.”
Nhưng anh cũng tình nguyện chịu “khổ” vậy.
*
Ngày hôm sau, Cố Nguy lái xe đưa Hạ Thanh đến khoa sản kiểm tra, bác sĩ sản khoa là do Lộ Uyển lúc trước giới thiệu, cũng coi như là một nửa người quen, chăm sóc Hạ Thanh rất tốt, cô ấy đưa Hạ Thanh đến phòng siêu âm trước.
“Trước đây chưa từng siêu âm bao giờ đúng không? Chờ lát nữa cô sẽ có thể nhìn thấy em bé trong bụng trông như thế nào rồi.”
Động tác tay của bác sĩ Trương vẫn không ngừng khi đang nói chuyện, Hạ Thanh cảm thấy trên bụng chợt lạnh, sau đó bác sĩ Trương đặt thiết bị lên bụng Hạ Thanh, tiếp theo đó đã xuất hiện tiếng tim đập “thịch thịch thịch”, tần suất cực kỳ nhanh.
Hạ Thanh đang nằm không nhìn thấy hình chiếu, Cố Nguy đứng cạnh cửa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Một bào thai nhỏ đang cuộn tròn sang một bên, một tay nắm chặt, một tay còn lại đặt trên má, ngũ quan rõ ràng, khóe miệng nhếch lên như đang cười, tình phụ tử trong lòng anh phun trào như núi lửa.
Vẻ mặt anh bất giác trở nên dịu dàng, lúc quay đầu lại nhìn Hạ Thanh, tình yêu trong mắt anh càng thêm mãnh liệt. Không hiểu sao, dù họ không nói với nhau một lời nhưng Hạ Thanh đã cảm động muốn khóc.
“Ủa? Nhịp tim này không đúng nha.”
Bác sĩ Trương cau mày, thiết bị di chuyển trên bụng Hạ Thanh, hình ảnh trên màn hình cũng bắt đầu chuyển động theo.
Cô ấy nhíu mày nghiêm túc nhìn màn hình, Hạ Thanh và Cố Nguy cũng trở nên căng thẳng theo, tim gần như muốn nhảy ra ngoài luôn.
“Bác sĩ, đứa nhỏ có vấn đề gì sao?”
Hạ Thanh lo lắng lên tiếng, Cố Nguy đi tới nắm tay cô, lông mày cũng nhíu lại.
Bác sĩ Trương lắc đầu, cô ấy đã xác nhận suy đoán của mình, trên mặt hiện lên một nụ cười: “Không, là chuyện tốt, tôi nghe thấy có hai nhịp tim, có một tin tuyệt vời muốn nói với hai người đây, Hạ Thanh, cô đang mang thai đôi!”
Hạ Thanh trợn tròn mắt không thể tin nổi, Cố Nguy cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Sinh đôi? Thật sự mang hai cái thai sao?”
Bác sĩ Trương mỉm cười gật đầu, cô di chuyển thiết bị trên tay, chỉ vào màn hình nói: “Nhìn xem, đây là một bé, nhìn thấy mặt đứa bé chưa? Quay lại chỗ này, đây là một bé khác, nhưng nó đang quay lưng lại nên nhìn không rõ mặt, hơi bị che mất rồi.”
Mặc dù rất ít thai phụ mang song thai nhưng bác sĩ Trương vẫn rút ra được nhận định của mình dựa trên kinh nghiệm.
Cố Nguy rất vui khi có hai con nhưng anh lại quan tâm đến tình trạng cơ thể của Hạ Thanh hơn, anh nắm chặt tay vợ và hỏi bác sĩ: “Mang thai đôi có phải rất vất vả không, có điều gì cần đặc biệt chú ý không?”
Bác sĩ Trương cất thiết bị đi, đánh báo cáo, ra hiệu cho Hạ Thanh ngồi dậy. Cố Nguy đỡ Hạ Thanh dậy, cúi người giúp cô đi giày.
“Vất vả thì chắc chắn sản phụ nào cũng cực kỳ vất vả rồi, nhưng mang hai sinh mệnh là một điều hạnh phúc. Một phần cảm giác hạnh phúc ban đầu bây giờ đã thành hai phần rồi. Tôi tin rằng cảm giác hạnh phúc của sản phụ và người nhà sẽ càng mãnh liệt hơn.”
Bác sĩ Trương cầm báo cáo và đưa họ trở lại văn phòng, mời họ ngồi xuống nói chuyện.
“Giai đoạn đầu không có gì đặc biệt, nhưng cần chú ý ở giai đoạn sau, vì sinh đôi ít khi sinh đủ tháng, thường trước khoảng một tháng nên gia đình phải chú ý theo dõi liên tục, không được thể sản phụ sơ sảy, đồ dùng lúc sinh phải bắt đầu chuẩn bị từ sớm, tránh lúc cần lại phải vội vàng luống cuống.”
Ngoài ra còn có vấn đề về rủi ro lúc sinh, bác sĩ Trương không đề cập đến vì sợ gây ra gánh nặng tâm lý cho sản phụ, định để đến giai đoạn sau rồi uyển chuyển nhắc đến sau. Đối với phụ nữ mang thai, điều quan trọng nhất là phải giữ tâm trạng vui vẻ, chứ không phải căng thẳng lo lắng.
Hạ Thanh vẫn cảm thấy không thực khi cô ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời chiếu xuống, mọi cảnh vật đều tươi sáng rực rỡ cả lên. Xúc cảm khi Cố Nguy nắm tay cô nhắc nhở cô rằng tất cả đều là thật.