Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau ba tháng như vậy, thời tiết dần ấm lên, cởi áo khoác ngoài mặc áo đơn, bụng Hạ Thanh càng ngày càng lộ rõ mang thai.
Lúc Hạ Lâm mang đồ đến biệt thự, đã kinh ngạc sờ bụng cô: “Lần trước gặp em mới chỉ là hơi phồng lên một chút thôi mà.”
“Phải ha, em cũng nghĩ to lên nhiều quá, đang định hai ngày nữa đến bệnh viện để kiểm tra đây.”
Năm này khám thai chưa phổ biến, phụ nữ nông thôn trong giai đoạn mang thai có khi không đi bệnh viện lần nào. Tình hình ở bệnh viện thủ đô thì khá hơn nhưng trước đó bác sĩ nói em bé còn nhỏ, hơn bốn tháng kiểm tra là được, lúc đó siêu âm sẽ nghe được tim thai, cho nên Hạ Thanh cho tới giờ vẫn chưa làm kiểm tra chính thức.
“Kiểm tra cho tốt đi, mọi người cũng yên tâm.”
Mang thai là một sự kiện lớn đối với một người phụ nữ, hồi nhỏ Hạ Lâm đã từng chứng kiến sản phụ trong làng qua đời vì sinh nở. Tất nhiên, xác suất này là rất nhỏ, nhưng như cô ấy nói, kiểm tra xong thì có thể yên tâm hơn rồi.
“Trình Giang đi công tác ở Vân Nam mang về rất nhiều hoa quả, đều không phải mấy loại thường thấy. Không phải em thích ăn hoa quả sao? Chị gấp rút mang đến cho em rồi đây. Những thứ này đều là hàng tươi, không được để lâu, vì chúng dễ bị hư hỏng lắm.”
Ngoài trái cây còn có rất nhiều hải sản, Hạ Thanh mang thai không thể ăn đồ lạnh, Hạ Lâm đã mang một ít tới cho Cố Nguy và bà Cố, đó là cách họ hàng thân qua lại với nhau.
“Ôi, có dừa và mít nữa này.”
‘Em cũng nhận ra à, một quả to như vậy, đen sì sì, chị còn nhìn không biết là cái gì cơ, Trình Giang nói phải bóc vỏ ra mới ăn được. Tối hôm qua bóc ở nhà cả buổi, mệt ơi là mệt, nhưng ăn thấy cũng không ngon lắm.”
Mít cũng giống như sầu riêng, người thích sẽ rất thích, người không thích sẽ đặc biệt không thích, Hạ Thanh đương nhiên thuộc loại thích ăn.
Cô chọn một trái dừa định đi tới phòng bếp tách vỏ, nhưng Hạ Lâm đã đón lấy đem đi bổ, Hạ Thanh lại đi rửa sạch những loại quả khác. Sau đó ngồi trong phòng khách vừa nói chuyện vừa ăn trái cây cùng Hạ Lâm, hai người còn có thể ngắm cảnh trong núi qua cửa sổ kính sát sàn, vô cùng thoải mái dễ chịu.
“Nhà chị đã được sửa sang xong rồi, chị định để một năm rồi vào ở. May nhờ em lúc đó bảo chị mua đấy, giá nhà bây giờ đã tăng gấp bốn lần rồi.”
Việc này mang lại nhiều lợi nhuận hơn so với việc gửi ngân hàng, cũng ổn định hơn so với các khoản đầu tư khác, Hạ Lâm rất biết ơn Hạ Thanh.
“Vậy căn nhà anh chị đang ở thì sao, định giữ hay bán ạ?”
“Chị vẫn còn tình cảm với căn nhà này, chị vẫn không nỡ cho người khác thuê. Còn chuyện có bán hay không thì giờ vẫn chưa nghĩ xong.”
Hạ Thanh gật đầu tỏ ý hiểu rõ, không nói chuyện khác nữa, dù sao thì căn nhà này có giữ hay bán đi, anh chị hai cũng không thiếu tiền. Bạch Dương hiện tại đã là công ty quảng cáo hàng đầu trong ngành rồi, lần trước chị cô còn nói nhìn trúng một căn bất động sản, chuẩn bị mua một căn nhà nhỏ kiểu phương Tây cơ.
Hai chị em trò chuyện rất lâu, khi ăn hết cả đĩa hoa quả, Hạ Lâm nói rằng cô ấy phải về nhà.
“Chị ơi, chị không ở lại ăn tối à?”
“Thôi, chị về còn phải nấu cơm cho Trình Giang nữa. Với cả chị ở lại không phải làm phiền vợ chồng hai đứa ngọt ngào hở.”
“Ngọt ngào cái gì chứ, đều là vợ chồng già rồi, em thấy chị nhớ anh rể thì có.”
“Chồng chị mà, đương nhiên là phải nhớ anh ấy rồi.”
“Hai người ngày nào cũng làm việc cùng nhau mà vẫn khăng khít vậy, tình cảm tốt thật đấy.”
“Cũng bình thường thôi. Dù sao nhìn mấy năm nay cũng không thấy chán. Mà anh ấy vừa đi công tác về, muốn ăn cơm chị nấu, chị về trước nhé. Lần sau, chúng ta lại hẹn nhau cùng đi ăn ha.”
Sau ba tháng đầu, khẩu vị của Hạ Thanh đã tốt lên rất nhiều, cô đã không còn cảm thấy buồn nôn nhiều nữa.
Hạ Thanh tiễn Hạ Lâm ra ngoài, đã gặp ngay Cố Nguy vừa xuống xe ở cửa.
“Chị hai em đã mang rất nhiều đồ ăn đến, bây giờ chị ấy phải về rồi.”
Cố Nguy cảm ơn: “Giờ này chị không định ở lại ăn cơm rồi hẵng về sao?”
“Không cần đâu, chị còn có việc phải về trước đây.”
Hạ Lâm đã thi bằng lái xe nên đi xe đến, cô ấy vẫy tay với em ba rồi lên xe rời đi. Hạ Thanh đứng yên đó cho đến khi xe rẽ qua đường núi không nhìn thấy nữa mới quay vào nhà.
Cố Nguy đỡ eo cô, sờ bụng cô qua lớp áo khoác, hỏi: “Hôm nay thế nào, con có nghe lời không?”
“Con ngoan lắm, bây giờ em cảm thấy thoải mái nhất rồi, không còn cảm thấy buồn nôn nữa, ăn rất ngon, cũng không mệt. Bọn họ nói sau này bụng to mới mệt cơ, đi bộ cũng thở không ra hơi.”
Chỉ như vậy Cố Nguy đã cảm thấy cô rất mệt rồi, anh cúi đầu hôn lên mái tóc của cô, đau lòng nói: “Nếu em muốn ăn cái gì thì cứ nói với anh, nếu em cảm thấy chán hay khó chịu khi ở nhà thì anh sẽ đưa em ra ngoài. ”
“Vẫn ổn mà, tiết học ở trường giúp dời sự chú ý của em đi nhiều.”