Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Dạ, những thứ này vốn là mang cho cha mẹ đấy ạ, nấm khô, rau khô rất tốt đấy ạ, toàn bộ là đồ hái trên núi, mùi vị rất thơm ngon.”
“Vậy thì tốt, hôm nay thì không kịp rồi, để lần sau mẹ bảo dì giúp việc nấu canh cho con ăn.”
Ông Cố ngồi đọc báo ở phòng khách, mỗi khi tới mùa đông là sức khỏe của ông Cố lại xấu đi một chút, đi lại không được thuận tiện, ông Cố có nghe tin Hạ Thanh mang thai, có thể thấy ông Cố rất vui, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, ngồi cùng với họ một lúc lâu, mãi tới khi dì giúp việc dọn cơm tối ra bàn, mới được Cố Nguy dìu sang phòng ăn.
“Nào, ăn ít canh trước, mẹ mua riêng bồ câu nấu cho con đó, con không ăn được cá mà phải không, mẹ mua tôm, tôm cũng tốt giống cá, ăn nhiều con cái sẽ thông minh hơn.”
Không biết câu ăn cá thông minh bắt đầu có từ khi nào, quan trọng nhất là câu này còn có căn cứ khoa học, bởi vì trong cá có DHA giúp phát triển trí tuệ.
Hạ Thanh thực sự đói bụng nên ăn hai bát canh bồ câu, còn ăn thêm không ít tôm và thịt bò, tới tận khi đã no tới chín phần rồi mới ngừng đũa.
Bà Cố tươi cười xem Hạ Thanh ăn, còn liên tục giục Cố Nguy bóc tôm cho Hạ Thanh, Hạ Thanh ăn càng ngon miệng thì bà Cố càng vui vẻ.
“Thế nào, ăn no chưa?”
Hạ Thanh gật đầu: “Dạ, đã no rồi ạ, ăn nữa sẽ khó chịu.”
“Hôm nay đúng là có ăn nhiều hơn so với trước đây, ăn được mới là phúc con ạ.”
Có biết bao nhiêu người không ăn được gì lúc mang thai, tranh thủ đang ăn được thì phải ăn nhiều một chút.
“Sau này con cứ về nhà mà ăn, mẹ bảo Tiểu Đinh tới trường đón con hằng ngày.”
Tiểu Đinh là nhân viên cần vụ của ông Cố, chăm sóc sức khỏe cho ông Cố, kiêm chức một loạt công việc như cảnh vệ, lái xe, người làm vườn, điều dưỡng, anh ấy rất trắng, có hai lúm đồng tiền khi cười, làm việc cực kỳ cẩn thận, bà Cố rất thích anh ấy.
Hạ Thanh hơi giãy giụa một chút: “Thực ra đồ ăn ở căn tin bọn con cũng rất ngon.”
Lời này không sai, nhà ăn của Đại học Thanh Hoa nổi tiếng cả nước, nhưng cô biết chắc chắn bà Cố sẽ không đồng ý, quả nhiên, bà Cố nghe xong cười nói: “Vậy vẫn không tốt bằng cơm nhà, giờ phải chú trọng cân đối dinh dưỡng, đồ ăn ở nhà ăn làm sao có thể cân đối dinh dưỡng được, toàn là cơm tập thể thôi.”
“Vậy được, có điều con không ăn hằng ngày, lát nữa con viết thời khóa biểu, có tiết thì con về ăn, không có tiết thì con ở nhà tự nấu là được.”
“Vậy thì tốt quá, mẹ còn tưởng là con không thích chứ.”
Không ngờ con dâu lại đồng ý nhanh như vậy, nhanh đến mức một loạt lời thuyết phục đã chuẩn bị sẵn không có cơ hội được nói ra.
“Sao con có thể phụ lại tấm lòng của mẹ được, thế chẳng phải là con dâu không biết tốt xấu hay sao.”
Cô nói xong, mọi người ngồi quanh bàn đều bật cười.
Cả nhà đều vui mừng vì Hạ Thanh thấy ngon miệng và ăn được. Ai ngờ sau một tuần phản ứng của Hạ Thanh đã thay đổi lớn, ngửi thấy mùi thức ăn là cảm thấy buồn nôn, không ăn được cá, món nhiều dầu không ăn được, ngay cả canh có bỏ hành gừng tỏi ngửi cũng muốn nôn. Chỉ có món nhạt hoặc canh không có dầu mới có thể miễn cưỡng nuối trôi, trái cây và sữa thì cũng không ảnh hưởng.
Lần này không cần bà Cố phải nói, Hạ Thanh cũng không thể ăn cơm ở trường học, thấy nhà ăn đều phải đi đường vòng.
“Mẹ ngày nào cũng lo nghĩ, không biết nấu món gì cho con, cứ đổi qua mấy món này. Sợ con ăn ngán lại không muốn ăn.”
Hôm nay bà Cố hầm canh xương heo, trong canh có cà rốt, nấm, hải sâm, nấu kiểu thanh đạm, không thấy chút dầu mỡ nào. Hạ Thanh không chỉ húp canh mà còn ăn củ cải và nấm, ăn thêm cả vài miếng cơm cùng canh, bụng cũng no được sáu bảy phần.
“Như này là tốt rồi ạ. Dù sao con cũng có thể ăn no, bác sĩ nói rằng con thế này đã coi là tốt rồi. Mấy người ốm nghén nặng còn có thể nôn ra máu cơ.”
Bà Cố thở dài: “Ai nói không được đâu, lúc mang thai Tiểu Nguy mẹ nôn dữ lắm, tuổi tác cũng cao nên khá vất vả. Nhớ đến những chuyện lúc trước, nó vẫn như đang ở trước mắt, nhưng thoáng cái đã nhiều năm như vậy rồi.”
Bà Cố lấy chồng muộn, Cố Nguy và Cố Vanh cách nhau vài tuổi. Khi sinh đứa con thứ hai, bà đã ngoài ba mươi rồi, cũng coi là sản phụ cao tuổi, cộng thêm việc có một vài tổn thương ngầm trong thân thể hồi ở quân đội nên lần mang thai đó cũng hơi khó khăn. Nhưng bà là người sống có trách nhiệm, dù vất vả thế nào cũng không kêu khổ kêu mệt, về già nhìn thấy con dâu mang bầu chịu khổ lại thấy đau lòng.
Hạ Thanh thực sự cảm thấy thương cho bà Cố, chủ yếu là bởi vì bà Cố có lòng dạ tốt. Nếu ở nhà khác, có thể người lớn sẽ không dễ dàng chấp nhận người con dâu không có gốc gác như cô, bà Cố thật lòng coi cô là con gái mà thương. Cho nên dù bà Cố có hơi càm ràm, Hạ Thanh cũng cảm thấy rất tốt, người già đều mong muốn có người bầu bạn, nói chuyện tâm sự nhiều hơn gì đó thôi. Đây cũng coi như là “ăn khế trả vàng cho người*” rồi.
(*投我以木瓜,报之以琼琚: Trích trong bài thơ “Mộc qua - Vệ Phong - Thi Kinh (Kinh Thi)” của Khổng Tử. Tạm dịch:
Người quăng sang tặng ta trái mộc qua.
Thì ta đáp lại bằng món ngọc cư đẹp đẽ.
Ý nói rằng người tặng mình một vật nhỏ mọn, mình phải báo đáp lại bằng một vật báu quý trọng. )