[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 272: Chương 272: Mang thai (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trước đây, dáng Hạ Thanh đẹp biết bao, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần có thịt thì có thịt, tỷ lệ rất đẹp, bạn cùng phòng ai nấy đều hâm mộ, không ngờ chỉ mới mấy tháng không gặp mà như biến thành một người khác vậy.

Không phải mọi người chưa thấy phụ nữ mang bầu bao giờ nhưng Hạ Thanh không giống những người khác, Hạ Thanh đã từng sống chung với họ ba năm, mọi người còn quen thuộc vóc dáng của Hạ Thanh hơn cả chính bản thân Hạ Thanh nữa.

Hạ Thanh dở khóc dở cười, mời mọi người vào phòng khách ăn hoa quả.

“Phụ nữ đang mang bầu đều vậy mà, sinh xong là dáng vóc sẽ tự khôi phục lại như trước thôi.”

Hạ Thanh không cho phép bản thân mãi mãi mập, hơn nữa bác sĩ cũng đã nói cân nặng của cô tăng lên trong phạm vi khoa học bình thường, cô lại đang trẻ tuổi, khả năng phục hồi nhanh, sinh xong rất dễ lấy lại vóc dáng, không cần phải lo lắng.

“Cậu quyết tâm kết hôn muộn, sinh con muộn hơn mình chẳng qua là vì không có người đàn ông nào có thể khiến cậu cam lòng kết hôn sinh con mà thôi.”

“Kể cũng phải, học sách vất vả bao nhiêu năm, trừ phi gặp được một người đàn ông mình rất yêu anh ấy, anh ấy cũng rất yêu mình, nếu không thì mình không kết hôn đâu.”

“Tiểu Thanh, không phải bọn mình nói gì cậu đâu nhé nhưng cậu đúng là may mắn, gặp ngay được tình yêu đích thực của cậu.”

“Đúng đấy, cậu vừa có tình yêu vừa có sự nghiệp, đúng là ghen tị chết đi được.”

Mọi người không may mắn được như vậy, có người chưa yêu ai suốt bốn năm, có người từng yêu nhưng đã chia tay, cũng có người vừa tốt nghiệp đã đường ai nấy đi, quanh đi quẩn lại mới nhận ra chỉ có mình Hạ Thanh là ra tay nhanh gọn, chuẩn xác, bắt được ngay chiếc “vung nồi” định mệnh của bản thân.

Sau đó mọi người bàn đến chuyện bảo vệ luận văn và vấn đề con đường sau khi tốt nghiệp, hiện giờ không còn chuyện bao cấp, phân phối nữa, mọi người phải tự bươn chải lo liệu cho tiền đồ của bản thân.

“Lần trước, trường học bảo mình nộp sơ yếu lý lịch, đợt này có nhận được vài thư gọi, mình đang suy nghĩ nên đi làm cho bên nào.”

“Mình cũng đang cân nhắc, làm cho cục quản lý ngân hàng cũng tốt mà làm cho xí nghiệp nước ngoài cũng tốt, mình sợ mình chọn sai, sau này lại hối hận.”

“Mọi người không thấy tìm việc làm cũng giống như tìm bạn trai sao?”

“Trong truyện cũng hay viết, trai sợ làm sai nghề, gái sợ lấy sai chồng, hiện tại chúng ta nam nữ bình đẳng, cho nên với phụ nữ chúng ta thì làm sai nghề hay lấy sai chồng đều là tổn thương trí mạng.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi trò chuyện một, hai tiếng đồng hồ, Hạ Thanh thấy đã đến giờ nên giữ mọi người lại dùng cơm.

“Hôm nay mọi người ở lại đây dùng cơm nhé, trong tủ lạnh vẫn còn hải sản lần trước chị mình mang cho, mình có bầu không ăn được đồ hải sản, sợ lạnh bụng, để hôm nay làm cho mọi người nếm thử.”

“Không cần, bọn mình về ăn sau, ăn cơm nữa thì hết xe về lại trường.”

Mọi người đi xe buýt tới đây, còn phải đi hơn hai mươi phút đường núi, trời tối xe buýt ngừng chạy, đi xuống núi mất cả tiếng đồng hồ.

“Để Cố Nguy chở mọi người về.”

“Không cần đâu, bọn mình không ăn cũng được.”

Mọi người vẫn rất sợ Cố Nguy, có Hạ Thanh ngồi cùng thì còn điều tiết được bầu không khí dễ chịu một chút, chứ để Cố Nguy đưa mọi người về thì sẽ rất lúng túng, mọi người thà không ăn cơm còn hơn.

“Mọi người sợ anh ấy vậy cơ à? Ngay cả cua lông nước ngọt cũng không muốn ăn à?”

Nghe thấy có cua lông nước ngọt, mọi người thoáng dao động.

“Ồ, có cua lông nước ngọt à.”

Mọi người nhìn nhau xong rồi cười.

“Vậy thì ở lại đi, mọi người không thích Cố Nguy đưa thì gọi taxi đi về là được.”

“Vậy bọn mình cũng không thể để thai phụ nấu cơm mời bọn mình được.”

Chu Tuệ Tuệ nói xong, mọi người tưởng Chu Tuệ Tuệ sẽ nói là họ không ăn, ai ngờ Chu Tuệ Tuệ lại nói: “Để bọn mình tự động thủ, cậu đứng bên cạnh chỉ huy là được.”

Mọi người nghe xong suýt phì cười.

May mắn là hôm nay Cố Nguy bận một buổi tiệc nên về muộn, mọi người ăn cơm xong, Cố Nguy vẫn chưa về tới nhà, Hạ Thanh gọi điện thoại gọi taxi tới, dặn mọi người về tới trường nhất định phải gọi cho cô để xác nhận an toàn của mọi người.

Tháng sáu, Lý Tú Cầm đi một mình từ quê tới mang theo túi lớn túi bé không ít đồ, Cố Nguy đón bà ấy từ ga về biệt thự Tây Sơn.

Vừa vào nhà nhìn thấy con gái, khóe mắt Lý Tú Cầm đã rưng rưng, bà ấy cầm tay con gái bảo con gái ngồi xuống.

“Mẹ muốn tới lâu rồi nhưng trong nhà có nhiều việc phải sắp xếp, còn phải thu hoạch cho xong lúa mì nữa.”

Lý Tú Cầm cẩn thận ngắm nhìn con gái, bụng Tiểu Thanh đã lớn như thể người khác mang thai sáu, bảy tháng, nhất là người Tiểu Thanh vốn gầy nên phần bụng càng rõ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.