Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặt Tiểu Thanh hơi tròn hơn một chút nhưng cũng không béo hơn trước đây là bao, bắp chân to hơn, có lẽ là bị phù do mang thai.
“Mẹ, con biết mẹ quan tâm con nhưng hiện giờ con rất tốt, không hề có chuyện gì hết.”
“Con làm sao hiểu được tâm trạng của người làm mẹ chứ, đừng tưởng là con mang thai là hiểu được rồi, bao giờ con sinh cháu ra con mới biết làm mẹ nhọc lòng thế nào.”
Có câu nuôi con mới hiểu tấm lòng của cha mẹ, cha mẹ luôn nhọc lòng lo lắng cho con cái suốt cả đời.
Lý Tú Cầm ở lại biệt thự, hằng ngày bận rộn nấu cơm, quét dọn, không cho Hạ Thanh làm bất kỳ chuyện gì, hôm đi khám thai sản với Hạ Thanh, được nhìn thấy hình cháu ngoại, bà kích động không ngủ được cả đêm.
“Mẹ nghe bác sĩ nói gì chưa, con phải vận động nhiều hơn đó, mẹ không thể cứ thấy con đứng dậy là lo lắng như vậy được, làm vậy không tốt cho con.”
“Được, mẹ biết rồi, nhưng bất kể con đi đâu, làm gì cũng phải để mẹ đi theo, chẳng phải mẹ đến đây là để chăm sóc cho con hay sao?”
Đợi trường học nghỉ thì cũng là lúc Hạ Thanh bước vào giai đoạn cuối của thai kỳ, lúc này thì ngay cả bà Cố cũng không ngồi yên nổi, cứ cách hai, ba bữa lại chạy tới biệt thự một lần, đồ ăn, đồ uống, đồ dùng cho trẻ em được đóng thành từng thùng từng thùng chuyển tới.
Thời tiết càng ngày càng nóng, phụ nữ có thai nóng trong, cho dù dùng điều hòa không khí, Hạ Thanh vẫn thấy bí bách, cho nên hằng sáng phải đi ra ngoài tản bộ, hít thở không khí trong lành, bình thường vẫn có Cố Nguy đi cùng cô.
Hôm nay, Hạ Thanh đi dạo trên đường mòn trên núi, ngắm cảnh dưới núi như mọi ngày, dù cho cơ thể hơi nặng nề nhưng tâm trạng vẫn rất tốt.
“Anh nghĩ bao giờ các con sẽ ra ngoài? Em hy vọng bọn trẻ ra muộn một chút, tốt nhất là qua được tám tháng.”
Cố Nguy đỡ vai cô, thấy mũi cô lấm tấm mồ hôi, anh sờ túi không thấy có khăn tay, đành phải lau cho cô bằng tay.
“Có mệt không? Hay là chúng ta về đi?”
Hạ Thanh cũng thấy hơi nhọc bụng nên đồng ý.
Về đến nhà, Lý Tú Cầm vừa mới chuẩn bị xong cơm sáng, có trứng gà, cháo táo đỏ, bánh cà rốt, dưa leo ngâm, rau xào.
“Về rồi à? Nhanh nhanh lại ăn cơm đi, Tiểu Nguy còn phải tới công ty nữa.”
“Cảm ơn mẹ, thời gian qua vất vả cho mẹ quá.”
Trước đây, việc làm bữa sáng do Cố Nguy phụ trách, sau khi Lý Tú Cầm tới, không nhìn nổi con rể nấu cơm nên bèn “cướp” lấy làm, nếu không phải Hạ Thanh đang có bầu thì bà ấy còn phải “dạy” cho Hạ Thành một bài nữa.
Tư tưởng của Lý Tú Cầm tương đối truyền thống, đại để là “quân tử phải tránh xa chuyện bếp núc”, dù sao ở nông thôn, không có người đàn ông có tiền đồ nào lại chịu vào bếp nấu cơm, chỉ riêng chuyện này thôi đã khiến Lý Tú Cầm cảm thấy con rể ba biết thương vợ rồi.
“Không vất vả gì hết, ngoài mấy chuyện này ra thì mẹ cũng không giúp được gì nữa, không như lớp trẻ bọn con, chỉ riêng công việc thôi đã có rất nhiều thứ phải lo lắng, rõ khổ.”
Lý Tú Cầm không chỉ nói riêng mình Cố Nguy mà còn cả con gái thứ hai Hạ Lâm nữa, tuy là con gái nhưng suốt ngày bận chân không chạm nổi đất, bà ấy tới đây đã hơn một tháng nhưng tổng cộng chỉ mới gặp được ba lần, lần nào gọi điện thoại cũng đang bận làm việc, bận đi xã giao, bận đi công tác, nhưng bà ấy có xót thế nào cũng vô ích, nói như cách nói của con gái bà ấy thì bất kể là đàn ông hay đàn bà cũng phải có sự nghiệp riêng của bản thân, làm nên được sự nghiệp cũng là một loại hạnh phúc.
Chẳng lẽ trồng trọt không vất vả? Bốc gạch không vất vả? Chẳng qua nỗi vất vả của mỗi người mỗi khác mà thôi, quan trọng là mọi người làm công việc mà mình thích nên dù khổ nấy khổ nữa vẫn có thể kiên trì tiếp tục.
Ba người ngồi xuống ăn sáng, Cố Nguy bóc cho Hạ Thanh một quả trứng gà, anh ăn cháo, ăn bánh xong thì tới công ty, Hạ Thanh muốn đứng dậy tiễn nhưng anh không cho.
Anh ôm Hạ Thanh, nói: “Em ở nhà, có việc gì thì gọi cho anh, không có việc gì lớn thì anh sẽ về sớm một chút.”
Nếu là trước đây thì anh còn hôn cô một cái nữa mới đi nhưng mẹ vợ đang ở đây nên anh chỉ vỗ đầu cô rồi đi.
“Tiểu Cố tốt với con đúng là không thể bắt bẻ được gì, biết đi đâu tìm được một người chồng tốt như thế.”
Hạ Thanh cười hỏi lại: “Mẹ, thế cha không tốt với mẹ à? Anh rể cả và anh rể hai không tốt sao ạ? Anh ấy chỉ bình thường thôi.”
Lý Tú Cầm lắc đầu: “Mẹ không nói lại nổi con, con nói sao thì cứ cho là như thế đi.”
Hạ Thanh cười đắc ý: “Đó là vì con luôn nói đúng.”
Lý Tú Cầm cười, Hạ Thanh nói đúng, nghĩ kỹ lại thì mấy cậu con rể đều rất tốt, không chỉ tốt với con gái họ mà còn tốt với người lớn trong nhà, ngày lễ ngày tết đều hỏi han chu đáo, con rể cả ở gần nhà nhất thỉnh thoảng lại đưa con gái cả về thăm nhà ngoại, khiến không ít người hâm mộ, không sinh được con trai thì đã sao, sinh được bốn cô con gái, cô nào cô nấy đều giỏi giang, con rể cũng hiếu thuận, cuộc sống của vợ chồng họ tốt hơn phần lớn các nhà có con trai ở đây.