Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đã mấy ngày không gặp Tiểu Văn rồi, để buổi tối gọi điện hỏi xem sao.”
Hạ Văn được nghỉ hè không về nhà, kiếm một công việc làm thêm, tới tối mới về trường học.
Nhưng cuối cùng cuộc điện thoại này không gọi được, bởi đến xế chiều, Hạ Thanh bắt đầu đau bụng, bụng co rút từng cơn, Lý Tú Cầm cuống quá, sợ con gái gặp nguy hiểm, Hạ Thanh phải nhắc Lý Tú Cầm gọi điện cho Cố Nguy, bất kể tình huống thế nào thì cứ tới bệnh viện xem thử đã.
Cố Nguy nhận được điện thoại xong vội vàng trở về, sắc mặt cực kỳ lo lắng, trước nay Hạ Thanh chưa từng thấy anh lo lắng như vậy bao giờ.
“Em không sao, bụng hơi đau thôi, đi bệnh viện xem thử xem sao.”
Cô hoàn toàn không an ủi nổi Cố Nguy, hễ là ai nhìn thấy bụng bầu to của cô cũng không thể bình tĩnh nổi.
Anh nhíu mày hỏi: “Em có đi được không?”
Anh vừa hỏi vừa vươn tay ra chuẩn bị bế bổng cô lên.
“Không cần, em đi được.”
Hạ Thanh ra hiệu anh dìu cô đi, Lý Tú Cầm xách túi đi theo đằng sau, vốn dĩ bà ấy muốn xách theo cả đồ chuẩn bị đi sinh nhưng Hạ Thanh nói không cần mang nhiều như vậy, dù sao cũng không xa, nếu sinh thì về lấy cũng không khó, nhưng Lý Tú Cầm vẫn kiên quyết phải mang theo một ít để đề phòng lỡ như.
Hạ Thanh ngồi ghế sau, bụng của cô đã to, ngồi hàng ghế trước không dạng nổi chân, lúc mới lên xe còn bình thường nhưng đi được nửa đường, cô bắt đầu ôm bụng nhíu mày, Cố Nguy liên tục kiểm tra gương chiếu hậu nhìn thấy.
“Sao vậy? Lại đau bụng à?”
Hạ Thanh gật đầu, cô đau nên sắc mặt trông yếu ớt hơn ngày thường, Cố Nguy càng sốt ruột dữ dội hơn.
“Chỉ hơi đau thôi, anh đừng lo, lái chậm một chút.”
Lý Tú Cầm cũng nóng ruột mà không làm gì được, hết xoa đầu con gái lại nắm tay con, liên tục hỏi xem đau như thế nào, đã thấy đỡ chút nào chưa, dù sao bà ấy cũng có kinh nghiệm sinh bốn người còn, cực kỳ giàu kinh nghiệm. Sau khi nghe Hạ Thanh miêu tả, Lý Tú Cầm biết là sắp sinh.
“Trước khi sinh sẽ đau từng cơn như vậy, mới đầu đau nhẹ, càng về sau càng đau nhiều hơn.”
Có điều tình huống sinh bốn chị em mỗi lần mỗi khác, có đứa vỡ nước ối trước, có đứa đau từng cơn trước, có đứa chảy máu trước, dù sau Lý Tú Cầm cũng không phải là bác sĩ nên sợ mình nói sai.
Sau khi tới bệnh viện, Cố Nguy định bế Hạ Thanh xuống xe, Hạ Thanh lắc đầu, tự xuống xe.
“Giờ lại khá hơn rồi, không biết bác sĩ có còn ở đây không.”
Giờ đã là giờ tan tầm, cô nói vậy, Cố Nguy mới nhớ ra, lấy điện thoại gọi cho Bác sĩ Trương.
Bác sĩ Trương đang chuẩn bị tan tầm, nhận được điện thoại của Cố Nguy xong nói sẽ chờ họ ở văn phòng, Lý Tú Cầm vỗ ngực cám ơn trời đất.
“Bác sĩ Trương có ở đây thì tốt, mẹ yên tâm hơn nhiều rồi, bình thường chị ấy kiểm tra quen rồi, chị ấy hiểu rõ tình hình của Tiểu Thanh nhất, thay bác sĩ khác sợ là không hiểu rõ bằng.”
Cố Nguy dìu Hạ Thanh tới thẳng văn phòng của bác sĩ Trương khoa sản, bác sĩ Trương dẫn cô vào trong làm kiểm tra, xác định đã chuẩn bị sinh.
“Tính ngày thì cũng không thiếu bao nhiêu ngày nữa, chênh lệch khoảng một tháng là hiện tượng bình thường, em không cần phải lo lắng, thả lỏng tâm trạng để chào đón các con nha em.”
Tâm trạng căng thẳng không tốt cho phụ nữ sinh nở, Hạ Thanh muốn thử sinh thường thì cảm xúc là một vấn đề rất quan trọng.
“Tạm thời chị sẽ sắp xếp phòng cho em nghỉ ngơi trước đã, hôm nay chị sẽ ở lại tăng ca.”
Bác sĩ Trương là một bác sĩ rất có tinh thần trách nhiệm, Hạ Thanh là sản phụ do chị khám thai sản, lại là một ca sinh đôi, bác sĩ Trương ở lại nhận trách nhiệm làm bác sĩ chính để sản phụ yên tâm, thuận lợi sinh nở.
Một mặt bác sĩ Trương sắp xếp cho Hạ Thanh nhập viện, một mặt chị kín đáo nói chuyện riêng với Cố Nguy.
“Tiểu Thanh là một người mẹ dũng cảm, vì sức khỏe của con, em ấy đã chọn sinh tự nhiên nhưng sinh nở có rất nhiều nhân tố khó kiểm soát, là bác sĩ, chị nhất định phải nói rõ với người nhà, một khi xuất hiện tình huống bất lợi với sản phụ, chị sẽ lập tức đình chỉ việc sinh tự nhiên, chuyển sang sinh mổ, mọi chuyện lấy sức khỏe của sản phụ và thai nhi là trên hết.”
Cố Nguy gật đầu trong tâm trạng nặng nề, anh hiểu rủi ro trong quá trình sinh nở, chẳng qua phần lớn thời gian anh chọn không nghĩ tới mà thôi, về mặt tình cảm, anh không thể chấp nhận được chuyện người vợ yêu thương của mình đang gặp nguy hiểm.
“Được, tôi đồng ý, cảm ơn sự ủng hộ và trợ giúp của chị, tôi thực sự cảm kích từ tận đáy lòng.”
“Chuyện này không đáng gì cả, đây là trách nhiệm của tôi, bất kể với tư cách là bác sĩ hay là bạn bè, tôi đều cực kỳ mong mọi chuyện thuận lợi.”
Sau khi Cố Nguy trở lại phòng bệnh, Hạ Thanh đã được sắp xếp chỗ nằm, Lý Tú Cầm đang rót nước đường đỏ cho cô uống.
“Làm xong thủ tục nhập viện rồi à?”