[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 275: Chương 275: Chờ sinh (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cố Nguy gật đầu: “Dạ, bác sĩ bảo tối nay chưa chắc đã sinh được, mẹ, hay là mẹ về nhà nghỉ đi, buổi tối có con trông Tiểu Thanh là đủ rồi.”

Lý Tú Cầm lắc đầu từ chối: “Mẹ có về cũng không ngủ nổi, ngồi đây nhìn thấy Tiểu Thanh thì còn yên tâm được một chút.”

Hạ Thanh để cốc nước xuống, cô đã tính rồi, cơn đau khoảng nửa tiếng đồng hồ một lần, cảm giác đau cũng không đến nỗi mạnh, vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, thấy mẹ và chồng đều lo lắng, cô cũng không thể làm gì được, hiện tại tình huống như vậy, không phải cô cứ bảo mọi người đừng lo là mọi người không lo.

“Để anh đi gọi điện thoại cho mẹ, nếu không báo cho mẹ biết, mẹ lại không vui.”

Nghe Cố Nguy nói muốn gọi điện thoại về đại viện, Lý Tú Cầm vội nói: “Tiểu Nguy, nếu mẹ con định tới đây thì con nhờ tiện thể mang cho Tiểu Thanh một chút đồ ăn nhé, đã đến giờ ăn tối rồi, nãy vội tới nên chưa ăn uống gì.”

Cơm của họ thì đơn giản, bất kể là ăn cơm của bệnh viện hay là của quán ăn ngoài bệnh viện đều được, nhưng Hạ Thanh không thể ăn lung tung được.

Cố Nguy vâng dạ rồi đi ra ngoài gọi điện thoại, Hạ Thanh có phần xoắn xuýt, một mặt không muốn cha mẹ chồng lo lắng, một mặt thì như Cố Nguy nói, không nói mẹ chồng chắc chắn sẽ không vui.

Lý Tú Cầm nhìn ra suy nghĩ của cô, bà ấy xoa đầu cô an ủi: “Đừng nghĩ nhiều vậy làm gì, giờ con là người vất vả nhất.”

Sinh con khổ thế nào chỉ có ai từng sinh rồi mới biết, bà ấy làm mẹ, rất thương con gái nhưng cũng không còn cách nào khác, phụ nữ cả thế giới này đều phải trải qua chuyện này, may là hiện tại có chính sách hạn chế sinh đẻ, không cần phải như họ lúc còn trẻ cứ sinh hết đứa này lại tới sinh đứa kia.

Bà Cố nhận được điện thoại xong, quả nhiên sốt ruột định đến đây, nghe Cố Nguy nói Hạ Thanh vẫn chưa ăn cơm, bà Cố cúp điện thoại, tranh thủ thời gian đi chuẩn bị.

“Nấu canh gà vậy, món này nhanh nhất, bỏ cả đồ ăn buổi tối của nhà mình vào, hình như bà thông gia và Tiểu Nguy cũng chưa ăn cơm.”

Trong một giờ đồng hồ dì giúp việc hầm gà, bà Cố cứ thấp thỏm không yên mãi, đi tới đi lui trong phòng muốn mòn cả gót giày.

Đợi dì giúp việc nấu canh gà xong, bỏ vào hộp giữ nhiệt, bà Cố sốt ruột xuất phát ngay.

“Tiểu Thanh, thế nào rồi?”

Tới bệnh viện, còn chưa thấy bóng bà Cố đâu đã nghe thấy tiếng người, vừa bước vào phòng đã nhìn ngay Hạ Thanh, ngay cả con trai Cố Nguy cũng không được bà Cố nhìn lấy một lần.

“Mẹ, con vẫn ổn, bác sĩ nói còn lâu nữa mới tới lúc sinh.”

Cô sinh con đầu lòng nên quá trình chuyển dạ lâu, cửa mình ít nhất phải mở được ba đốt ngón tay mới sinh được, giờ chỉ mới mở được nửa đốt ngón tay.

Bà Cố thở phào nhẹ nhõm, mở nắp hộp canh giữ nhiệt và mấy hộp giữ nhiệt khác ra, canh gà là cho Hạ Thanh, các món khác là cho Lý Tú Cầm và Cố Nguy.

“Vậy con tranh thủ húp chút nước lấy dinh dưỡng, không ăn no thì lấy sức đâu mà sinh con.”

Thực ra Hạ Thanh hoàn toàn không đói bụng nhưng mẹ chồng làm cơm mang tới, còn có mẹ ruột và Cố Nguy đứng xem bên cạnh, dù không muốn ăn cô cũng phải bóp mũi lại ăn.

Đợi mọi người đều đã ăn xong, Cố Nguy nói bà Cố về trước, bà Cố lớn tuổi, sức khỏe không tốt, không thể thức đêm được.

“Mẹ về làm gì, mẹ ngồi đây chờ chứ.”

“Mẹ, chưa chắc đêm nay đã sinh đâu, lỡ như mai mới sinh thì không phải mẹ chờ uổng công hay sao, hơn nữa trong phòng bệnh chỉ có một chiếc giường phụ thôi, mẹ ở đây thì không có chỗ để mẹ nằm nghỉ.”

Cố Nguy thì có thể tùy tiện nằm đâu đó ngủ, chiếc giường đó để mẹ vợ Lý Tú Cầm ngủ, nếu mẹ anh cũng ở lại thì thực sự không có chỗ ngủ, quan trọng là sức khỏe của bà Cố không tốt, nói thì được nhưng sức không làm nổi.

“Đúng vậy ạ, mẹ, bệnh viện rất gần nhà, mẹ không cần phải lo cho con.”

Bà Cố được khuyên về nhà, hơn mười giờ tối, Hạ Thanh nói Lý Tú Cầm đi nghỉ, chỉ còn lại Cố Nguy ngồi bên giường bệnh trông cô.

Cố Nguy áp tay Hạ Thanh lên má anh, vuốt tóc để cô ngủ dễ chịu hơn một chút.

Hạ Thanh dưới ánh đèn tường trông đẹp dịu dàng, cô mỉm cười nói với Cố Nguy: “Tối nay không có chuyện gì đâu, anh cũng ngủ đi.”

Cố Nguy lắc đầu: “Anh vẫn chưa buồn ngủ, đợi em ngủ rồi anh ngủ.”

Hạ Thanh nghiêng đầu, gối đầu lên tay anh, có anh ở đây, cô thấy yên tâm hơn nhiều.

Sau mấy tiếng chịu giày vò, Hạ Thanh quả thực đã thấm mệt, cô chìm vào mộng đẹp dưới cái nhìn chăm chú của Cố Nguy, thỉnh thoảng mày cô lại nhíu lại, có lẽ trong giấc mơ cô cũng không ngủ ngon giấc.

Lúc hơn nửa đêm, Hạ Thanh đau toát mồ hôi tỉnh giấc, cô nhẹ nhàng dịch người, Cố Nguy nằm bên giường lập tức ngẩng đầu lên.

“Sao vậy? Khó chịu lắm à em?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.