Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Thanh gật đầu: “Ừm, bụng đau như xoắn lại, khoảng cách giữa hai lần đau cũng ngắn lại.”
Cố Nguy cầm khăn mặt lau mặt cho Hạ Thanh, rót cho cô cốc nước ấm, sau đó tới văn phòng của bác sĩ Trường, bác sĩ Trương đã bảo bất kể là lúc nào, nếu có vấn đề thì tới tìm chị ấy ngay, chị ấy ở trong văn phòng, gọi là đến liền.
Ba giờ sáng, Hạ Thanh được đẩy vào phòng sinh, giờ này trong phòng sinh ngoài cô ra không còn sản phụ nào khác, vậy nên bên ngoài phòng sinh cũng chỉ có Cố Nguy và Lý Tú Cầm lo lắng chờ đợi, hai người sốt ruột không ngồi xuống nổi, Lý Tú Cầm ngoái cổ vào trong nhìn nhiều đến độ cổ đã sắp dài như cổ ngỗng.
“Mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói không nhanh vậy được đâu.”
Cố Nguy cố dằn cảm giác thấp thỏm trong lòng xuống, cuối cùng cũng nhớ ra còn phải quan tâm mẹ vợ, Lý Tú Cầm gật đầu ngồi xuống, mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa phòng sinh.
“Mẹ biết, chẳng qua mẹ lo lắng thôi.”
Bà ấy từng đề nghị con gái sinh mổ nhưng con gái rất sợ mổ, cảm thấy làm vậy rất đáng sợ, bác sĩ cũng nói là có thể thử sinh tự nhiên cho nên bà ấy mới không nhắc nữa.
Nhưng bất luận là sinh kiểu nào cũng đều tồn tài một số rủi ro nhất định, cho nên mới có câu, mỗi lần phụ nữ sinh con là một lần đặt chân vào Quỷ Môn quan.
Hạ Thanh vào phòng sinh rồi, Cố Nguy mới nhớ ra chưa báo với gia đình, Lý Tú Cầm đề nghị: “Hay là đợi trời sáng rồi nói? Mới có một chút, cũng chưa sinh ngay được, đừng để cha mẹ con phải sốt ruột theo.”
“Mẹ con có ý là bất kể là lúc nào, chỉ cần Tiểu Thanh có tin gì mới thì phải báo ngay cho mẹ con biết.”
Là mẹ chồng, đáng lẽ ra bà Cố phải ở lại chăm sóc, mặc dù đã được khuyên về nhưng cũng không thể thực sự kê cao gối ngủ khò khò, không lo lắng gì.
Trong phòng sinh, những cơn đau của Hạ Thanh đã ngắn lại chỉ còn cách sáu, bảy phút một lần, bác sĩ Trương dạy cô cách làm thế nào để tiết kiệm sức.
“Có một số sản phụ không chịu được đau nên hét lên, làm vậy mặc dù giải tỏa được áp lực nhưng không có nhiều tác dụng, lại gây tiêu tốn thể lực, giờ em nắm tay chị, thở theo chị bảo nhé, hít thở bằng lồng ngực của em, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.”
Hạ Thanh làm theo vài lần thì tìm ra quy luật, không biết có phải tác dụng tâm lý không nhưng cô thực sự thấy cơn đau giảm bớt một chút.
“Hiện tại hít thở bằng phương pháp này, tới giai đoạn nước rút, chúng ta sẽ học cách hít thở khác.”
Hạ Thanh cười yếu ớt, hiện tại cả người cô toàn là mồ hôi, tóc như mới ngâm trong nước, giống như bông sen đong đưa trong nước vậy, nếu Cố Nguy có ở đây, chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Quá trình sinh nở lặng lẽ tiến triển, tới lúc sắc trời tang tảng sáng, cơn gò của Hạ Thanh đã chỉ còn cách nhau ba, bốn phút một lần, người cô đau nhừ như bị xé toạc, không còn cả sức để nói chuyện, chỉ có thể im lặng hít thở theo cách bác sĩ Trương chỉ.
Ngoài phòng sinh, Cố Nguy cau mày, bà Cố đứng nhìn qua lớp kính thủy tinh.
“Chưa thấy bác sĩ ra, giờ chắc Tiểu Thanh đói rồi, hay là chúng ta vào hỏi thử xem có thể đưa cơm vào được không?”
Lý Tú Cầm cũng thở dài: “Tối qua Tiểu Thanh ăn ít, giờ chắc đói lắm.”
Lời của hai người mẹ ảnh hưởng tới Cố Nguy, cả đời mới trải qua chuyện này một lần, trái tim anh tựa như nằm trong chảo dầu nóng, nếu như trước đó còn có phần chờ mong con chào đời thì hiện tại trong đầu anh chỉ còn thấy lo cho Hạ Thanh, hoàn toàn không nghĩ được gì khác.
Một lát sau, Lộ Uyển tới, sáng sớm nay Lộ Uyển tới bệnh viện nghe được tin, bèn tranh thủ thời gian qua xem thử.
“Tiểu Thanh thế nào rồi? Nghe nói nửa đêm được đẩy vào phòng sinh à?”
Bà Cố biết Lộ Uyển, kéo tay cô ấy ngồi xuống nói: “Ba, bốn tiếng rồi, không thấy có động tĩnh gì, mọi người ở ngoài cũng đâm sốt ruột lây.”
Lộ Uyển an ủi: “Dì à, không sao đâu, giờ này các bác sĩ, y tá phải thay ca, lát nữa chắc chắn sẽ có người ra đây, hay là để cháu hỏi giúp mọi người cho nhé.”
Bà Cố nói cảm ơn: “Được, con gái à, được vậy thì cảm ơn cháu.”
“Dì khách sáo quá, chúng ta thân quen như vậy, chút chuyện nhỏ này đâu cần phải để tâm.”
Lộ Uyển gọi một cuộc điện thoại vào trong phòng sinh, y tá trong phòng sinh chuyển máy cho bác sĩ Trương nói quá trình sinh của Hạ Thanh đang diễn ra thuận lợi, không có vấn đề gì hết.
“Chị tính còn bao lâu nữa?”
“Thuận lợi thì tầm trưa.”
“Thế cô ấy có đói không? Người nhà đưa bữa sáng tới, chuẩn bị đủ cả phần cho mọi người nữa rồi, không ăn gì lấy đâu ra sức chứ?”
“Quên mất chuyện ăn đấy, lát nữa tôi bảo y tá ra lấy.”
Chịu đựng suốt cả đêm, sản phụ mệt, bác sĩ, y tá cũng mệt, trong tình huống căng thẳng, mệt mỏi quá độ, con người thường mất cảm giác ngon miệng.