[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 277: Chương 277: Mẹ tròn con vuông (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vài phút sau, có y tá đi từ phòng sinh ra lấy bữa sáng mang vào trong, người nhà tranh thủ hỏi vài câu, y tá nói y như đã nói trong điện thoại.

Sau khi bác sĩ trực ban thay ca, bác sĩ Trương vẫn ở lại trong phòng sinh, tối qua là chị ấy tự nguyện ở lại, không tính vào trực ban.

Hạ Thanh rất cảm động, cô cực kỳ dựa dẫm vào bác sĩ Trương, nếu thay bằng bác sĩ khác, cô sợ mình sẽ sụp đổ mất.

“Cảm ơn bác sĩ, có chị ở đây, em thấy mình có thể tiếp tục kiên trì.”

Cô khóc, nước mắt bất giác trào ra, vì quá đau bụng nên cô không ăn nổi bữa sáng, y tá bóc trứng gà cho, cô cũng không ăn.

“Cố lên, chúng ta kiên trì thêm một lúc nữa là thắng lợi, chị nói cho em biết, giờ em chỉ còn cần thêm một hơi nữa thôi, tạm thời dừng lại, sau đó chúng ta làm một phát ăn ngay nhé, được không?”

Hạ Thanh nhắm mắt lại, gật đầu, bác sĩ Trương lau mồ hôi và nước mắt trên mặt cho cô bằng khăn ướt.

Lúc này, bất kể là với Hạ Thanh trong phòng sinh hay với người nhà cô ngoài phòng sinh thì đây đều là thời khắc hết sức khó khăn, trong thời gian chờ đợi, có sản phụ mới được đẩy vào phòng sinh, nghe nói là bị ngã vỡ nước ối, mẹ của sản phụ ôm một khóc, lát sau nghe tiếng sản phụ la to trong phòng sinh, chuyện này càng thêm giày vò nội tâm người nhà Hạ Thanh.

Cố Nguy đứng dậy ra đứng cạnh cửa sổ, trong tiếng khóc đứt quãng và tiếng la hét, ngay cả Trần Quảng Thắng, Trương Lai tới thăm cũng không có tâm trạng xã giao.

Là người mới lên chức cha, Trần Quảng Thắng rất thấu hiểu tâm trạng của Cố Nguy vào lúc này, lúc vợ Trần Quảng Thắng là Hoàng Tuệ Như sinh con, Trần Quảng Thắng còn không bình tĩnh bằng Cố Nguy, gấp ghế, xô ngã ra đất hết.

“Cậu đừng sốt ruột, sinh ra là ổn thôi, sốt ruột cũng chẳng để làm gì, chúng ta đâu thể sinh giúp các cô ấy được đâu đúng không?”

“Cậu đừng nói chuyện nữa, không thấy lão Cố không nghe à.”

Trương Lai nói xong, móc hộp thuốc lá ra, đưa cho Cố Nguy điếu thuốc, không ngờ Cố Nguy không hút.

“Tiểu Thanh không thích mùi khói thuốc.”

Chỉ một câu thôi cũng đủ khiến Trần Quảng Thắng muốn bật ngón tay cái khen Cố Nguy.

“Người nhà của Thẩm Nguyệt Bình có ở đây không?”

Cửa phòng sinh mở ra, một bác sĩ mặc áo choàng trắng cầm giấy đi ra ngoài, nhìn quanh cửa ra vào một vòng, dừng lại phía bên nhóm người nhà khác.

“Bác sĩ, tôi là chồng của Thẩm Nguyệt Bình.”

Một thanh niên trông còn trẻ tuổi đi tới.

“Tình hình của sản phụ không ổn, nước ối cạn, đứa bé không chịu ra, chờ lâu thêm có nguy cơ không thở được, cần phải nhanh chóng phẫu thuật mới có thể đảm bảo an toàn sinh mạng cho cả mẹ lẫn con, chúng tôi làm bác sĩ có trách nhiệm nói rõ tình huống với người nhà, nếu muốn đảm bảo an toàn cho cả mẹ lẫn con thì ký tên vào giấy này.”

Bác sĩ nói xong, mẹ sản phụ khóc rất dữ dội, sắc mặt người chồng khá nhợt nhạt, tay run run, đang định ký giấy thì bị mẹ anh ta ngăn lại.

Người mẹ chồng đó nói: “Bác sĩ, có phải chúng tôi ký là có thể đảm bảo cả mẹ lẫn con không bị làm sao phải không?”

Bác sĩ chỉ nhìn đối phương một cái, không tỏ thái độ gì.

“Nguy hiểm trong phẫu thuật đã viết rõ trên giấy rồi, chúng tôi chỉ có thể nói sẽ làm hết sức mình với tư cách là bác sĩ.”

Bà mẹ chồng hừ một tiếng: “Nghĩa là mấy người không thể đảm bảo chứ gì, vậy lỡ như gặp nguy hiểm thì sao? Ai chịu trách nhiệm?”

Mặc dù là chuyện nhà khác nhưng bà Cố và Lý Tú Cầm đều rất giận, bà Cố vỗ ngực mình, bà Cố đã lớn tuổi, không chấp nhận được chuyện một sinh mệnh khác đang đối mặt với rủi ro, huống hồ tình hình của sản phụ đang rất nguy hiểm, bà mẹ chồng này còn đứng đó nói nhảm.

Mẹ sản phụ đi tới, tỏ ra khó coi ra mặt, giật lấy tờ giấy con rể cầm trong tay.

“Bà thông gia, con gái tôi đang ở trong đó chờ được cứu mạng, bà còn rảnh rỗi nói nhảm chuyện đó à, làm chậm trễ thời gian thì đó là lỗi của ai?”

“Tôi hỏi thử một câu thì có làm sao? Sao mà chậm trễ được thời gian? Nếu không phải con gái nhà bà đang đi đường tự dưng ngã đùng ra thì có có chuyện này không?”

“Câu này mà bà cũng nói ra được à? Sao bà không nói là bà giặt quần áo xong đổ nước lênh láng ra sân làm sân trơn trượt nên Nguyệt Bình mới bị ngã, bà còn cãi à?”

Sau đó, hai người bắt đầu làm ầm lên, chồng của sản phụ cau mày ký giấy xong đưa cho bác sĩ, thậm chí không buồn đọc kỹ nội dung, bác sĩ cầm tờ giấy quay lại phòng sinh, bà mẹ chồng điên tiết đánh con trai mình một cái.

“Sao chưa đọc đã ký tên hả con? Lỡ xảy ra chuyện gì, bệnh viện không chịu nhận trách nhiệm thì sao?”

Mẹ sản phụ định xông tới đánh bà mẹ chồng: “Có ai làm mẹ chồng như bà không? Bà không nói gì tốt lành một chút được à? Mở mồm ra là lỡ như xảy ra chuyện, xem xem tôi có xé rách mồm bà ra không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.