[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 278: Chương 278: Mẹ tròn con vuông (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chồng sản phụ vội tách hai người ra, quát lên: “Được rồi, đây là bệnh viện, Nguyệt Bình còn đang ở trong đó, hai người bình tĩnh đi được không? Mẹ yên tâm, dù có chuyện gì, chắc chắn con sẽ đặt Nguyệt Bình lên trên hết, mẹ đi nghỉ ngơi trước đi, đã quyết định mổ rồi, chờ bác sĩ chuẩn bị xong, chúng ta qua bên ngoài phòng mổ chờ.”

Câu này là nói với mẹ vợ, nghe xong mẹ sản phụ bình tĩnh lại, bà mẹ chồng thấy con trai nổi cáu cũng không nói nhiều nữa.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh, bà Cố thở dài, lắc đầu nói với Lý Tú Cầm: “Bà mẹ chồng này đúng là chẳng biết điều, có phần có đáng.”

“Đúng đó, mạng người quan trọng, dù quan hệ tồi tệ cũng không thể làm vậy được.”

Trong phòng sinh, sản phụ tên Thẩm Nguyệt Bình được đẩy sang phòng mổ, Hạ Thanh tiến vào giai đoạn cuối của công cuộc sinh nở, dồn hết sức rặn, một đứa trẻ chào đời, bác sĩ Trương thấy đứa bé không khóc bèn vỗ mông cho đứa trẻ khóc lên, chỉ có điều tiếng khóc không vang lắm.

“Là một bé trai, trông rất khỏe mạnh, chỉ có điều hơi nhỏ, có điều sinh đôi thường hay vậy, để xem bé còn lại thế nào.”

Có kinh nghiệm sinh lần đầu, Hạ Thanh dồn sức một lần nữa, ba phút sau, một bé gái nhỏ bé chào đời.

“Em xem này, là một cô bé, ôi chao, em đúng là có phúc, sinh một lần đủ cả nếp cả tẻ, chịu khổ cũng đáng.”

Hạ Thanh chảy nước mắt gật đầu, nước mắt làm nhòe tầm mắt của cô, thậm chí không thấy rõ cả mặt con.

Các y tá đưa hai đứa trẻ đi tắm rửa, tiêm phòng, làm một loạt kiểm tra, sau khi dọn dẹp xong cho Hạ Thanh, Hạ Thanh được đưa trở về phòng bệnh trước.

Cửa phòng sinh vừa mở ra, tất cả mọi người lập tức đứng dậy.

“Tiểu Thanh sinh phải không? Mới vừa nghe thấy tiếng trẻ con khóc xong.”

Y tá mở cửa gật đầu, mở hẳn cả hai cánh cửa ra, một y tá khác kéo giường bệnh sau lưng, Hạ Thanh nằm trong tấm chăn trắng.

Bà Cố và Lý Tú Cầm đỏ hoe mắt, Cố Nguy tới cầm chặt tay Hạ Thanh, thấy cô tiều tụy, anh rất xót xa.

Anh cúi người, khàn khàn nói bên tai cô: “Vợ à, vất vả cho em, anh yêu em.”

Hạ Thanh mỉm cười, gật đầu với anh.

Đang lúc hai người nhìn nhau, Trần Quảng Thắng mở miệng hỏi: “Bác sĩ, xin hỏi là cháu trai hay cháu gái vậy ạ?”

Anh ta cũng lúng túng, quên mất Hạ Thanh sinh đôi, không giống vợ mình.

Hai y tá cười: “Cuối cùng cũng có người nhớ hỏi rồi, chúc mừng cả nhà, đủ nếp đủ tẻ, một trai một gái.”

Bà Cố vỗ tay, ôi chao một tiếng, có phần không tin nổi: “Thật à? Đúng là không dám tin, nhà chúng ta tích được bao nhiêu đức mới sinh được một cặp sinh đôi một trai một gái thế này.”

Lý Tú Cầm cũng rất kích động, vừa mừng cho cháu trai cháu gái lại vừa thương con gái sinh nở vất vả, nhưng tổng thể nói chung là vui, sinh nở thuận lợi như vậy là tốt rồi.

Cố Nguy cũng thấy như thể đang nằm mơ, anh nắm chặt tay vợ, không kìm lòng được hôn mu bàn tay vợ mình.

“Được rồi, sản phụ phải về phòng bệnh, người nhà đợi về phòng bệnh rồi nói chuyện tiếp.”

Lần này bà Cố không quên cháu trai, cháu gái, vừa đi vừa nhìn: “Thế bác sĩ, sao không thấy cháu tôi đâu?”

“Các bé đang được tắm rửa và tiêm phòng, sau đó phải làm kiểm tra ở khoa nhi, chờ kiểm tra xong, chúng tôi sẽ đưa về phòng bệnh.”

Bà Cố nghe vậy mới yên tâm.

Sau khi trở lại phòng bệnh, mọi người vây quanh hỏi han Hạ Thanh, hỏi xem cô có mệt không, có buồn ngủ không, có muốn ăn gì không.

“Em vẫn ổn, giờ không muốn ăn gì.”

Cố Nguy vuốt ve lòng bàn tay cô, biết cô hẳn là rất mệt.

Bà Cố nói: “Con à, mọi người biết con vất vả, con sinh được hai bé như vậy là rất có nghị lực, nhưng con không thể không ăn gì được, phải bồi bổ lại huyết khí chứ.”

Lý Tú Cầm cũng nói phụ họa: “Đúng đó, hay là con ngủ một lát đi, chờ đồ ăn được đưa tới thì mẹ gọi con dậy nhé?”

Bà Cố đã dặn dì giúp việc nấu canh bồ câu sẵn từ trước, ngoài ra còn có cháo, canh sườn củ từ táo đỏ, nếu không phải bác sĩ nói không hợp ăn đồ dầu mỡ, phải ăn đồ thanh đạm là chủ yếu thì bà Cố đã dặn nấu cả canh chân giò rồi.

Hạ Thanh thật sự mệt mỏi, chưa chờ được con về đã ngủ thiếp đi, Cố Nguy kéo rèm cửa lại, chờ Hạ Thanh ngủ rồi, anh vẫn không rời đi, tiếp tục ngồi bên cạnh nhìn cô.

Thấy đã tới giờ cơm trưa, Trần Quảng Thắng và Trương Lai thấy Cố Nguy không định đi ăn cơm bèn lên tiếng chào ra về.

Xem dáng vẻ của Cố Nguy thì đừng hòng mấy ngày tới mong anh rời khỏi bệnh viện, có gì thì đợi Hạ Thanh xuất viện nói sau, dù sao đến lúc đó mọi người còn phải tới thăm bà đẻ nữa.

“Sinh con xong còn nhiều chuyện phải làm lắm, phải gọi điện cho người chăm bà đẻ để họ tới, còn phải làm lễ đầy tháng, chờ mọi người biết tin Tiểu Thanh đã sinh, người đến thăm trong thời gian ở cữ kiểu gì cũng đông, không cản hết được, chúng ta phải giữ tinh thần để ứng phó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.