Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Suốt hơn nửa tháng qua, mỗi ngày các nhân viên đều tăng ca đến mười giờ hoặc thậm chí mười một giờ tối. Ngoài tiền lương làm thêm giờ, công ty còn cung cấp cà phê không giới hạn và đồ ăn nhẹ vào đêm khuya, cuối cùng đã hoàn thành tất cả công việc vào đầu tháng tám.
Hôm nay sau khi tan làm, Quảng Lỗi mỉm cười nói với các nhân viên: “Gần đây mọi người làm việc cực khổ, các giám đốc đều hiểu rõ nên ngài mai cho mọi người nghỉ. Ngoài ra tổng giám đốc Cố còn tự mình mua phiếu ăn tối của nhà hàng **, mỗi người ba phiếu, có thể đưa gia đình hoặc bạn bè đến ăn cùng.”
Nghe được đến nhà hàng ** ăn thì mọi người trong tổ đều rất vui, nhà hàng này vừa được xếp hạng Michelline ba sao, chi phí bình quân đầu người là hơn gai trăm tệ. Một phiếu ba trăm tệ, ba phiếu chín trăm tệ, cả nhà đi ăn cùng nhau không thành vấn đề.
“Cảm ơn tổ trưởng đã chăm sóc chu đáo.”
“Sếp đỉnh quá!”
Hiện mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất, công việc tiếp theo được bàn giao lại cho tổ Internet. Bọn họ sẽ tiến hành giai đoạn thử nghiệm cuối cùng, mọi người trong tổ đều rất hồi hộp, thành công hay thất bại là đều ở nằm ở chỗ này. Ai cũng hy vọng sẽ hoàn thành một cách tốt đẹp mà không gặp phải trắc trở gì. Nếu thuận lợi, trang web có thể sẽ được mở cho người dùng vào đầu tháng chín.
Hạ Thanh cũng đi nghỉ hè, cô trở về ký túc xá thu dọn vali, muốn cùng Cố Nguy
đi tới Bắc Đới Hà tránh nóng, nhân tiện chụp ảnh cưới.
Ban đầu, Cố Nguy muốn đi xa hơn hoặc ra nước ngoài, nhưng Hạ Thanh không có visa, cũng không muốn gặp phải trường hợp giao thông không thuận lợi. Dù sao cô cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào ảnh cưới ở thời đại này, miễn là nó không biến thành phong cách studio là cô đã biết ơn lắm rồi.
“Tiểu Thanh, cậu muốn đi chơi bao nhiêu ngày?”
“Ba ngày hai đêm, Bắc Đới Hà ở rất gần, mất hơn ba giờ lái xe sẽ đến nơi.”
“Ồ, ba ngày hai đêm, lại chụp ảnh cưới, vậy cậu có muốn tiển triển thêm bước nào nữa không?”
Hạ Thanh bất đắc dĩ đóng vali, cô thật sự không hiểu mấy cô bạn cùng phòng này đang nghĩ gì. Cho dù có chuyện thì cũng không có gì để trêu chọc, bọn họ chuẩn bị kết hôn rồi.
“Tôi nghĩ các cậu cũng đừng quan tâm vấn đề này nữa, thay vào đó hãy trân trọng khoảng thời gian chúng ta đã ở bên nhau trong vài tháng qua đi.”
Sau khi nói xong, cô mỉm cười tắt đèn đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Nguy lái xe đến trường để đón Hạ Thanh. Vì đi nghỉ ở biển, nên cô đã mặc một chiếc váy dài phong cách Bohemian, đội một chiếc mũ rơm, cái này là cô cố ý mua ở trên đường.
Cố Nguy nở một nụ cười cưng chiều, một Ha Thanh trong trẻo và tươi sáng như vậy có chút khác biệt so với mọi khi.
“Em mặc thế này khiến anh suýt chút nữa là không nhận ra luôn, rất đẹp, chỉ là hơi lộ.”
Hạ Thanh nhìn xuống, chỉ lộ ra bả vai, còn lại chẳng lộ chỗ nào.
“Đây đã là kiểu dáng kín đáo nhất rồi.”
Mùa hè nóng nực như vậy, chẳng lẽ đi biển nghỉ dưỡng mà phải ăn mặt thật kín đáo à? Mặc váy dài bay bổng thanh lịch mới phù hợp với khí chất lãng mạn của bờ biển.
“Em nhớ hai năm trước anh cũng nói câu này.”
Suýt nữa còn làm cô khóc.
Nhắc tới chuyện đó, Cố Nguy lập tức thấy chột dạ, gõ vô lăng nói: “Không phải là em mặc không đẹp mà đừng mặc trước mặt người khác.”
Hạ Thanh thấy anh không dám nhìn mình, biết anh trông có vẻ bình tĩnh đấy, nhưng thật ra trong lòng đang lúng túng lắm.
“Em có mang theo một chiếc khăn choàng, ra ngoài nắng sẽ khoác thêm.”
Nghe vậy, Cố Nguy quay sang, cả hai nhìn nhau mỉm cười.
“Ban đầu anh muốn đưa em ra nước ngoài, nhưng gần đây hơi bận rộn. Đợi sau khi em làm visa xong, chúng ta có thể lên kế hoạch đi chơi ở nước ngoài sau đám cưới.”
Tuần trăng mật không phổ biến ở Trung Quốc nhưng vẫn rất được ưa chuộng ở nước ngoài. Cố Nguy cũng biết không ít mấy người bạn nước ngoài nên anh cũng biết đến thuật ngữ tuần trăng mật.
“Được rồi, để em xem lại thời gian.”
Tháng chín đã đi học lại, cuộc sống học tập của cô sắp bắt đầu trở lại.
Khi họ đến khách sạn Bắc Đới Hà, nhiếp ảnh gia và chuyên gia trang điểm đã đến. Cả hai đều được Hạ Lâm giới thiệu, trước đây họ là những người đã giúp Hạ Lâm chụp ảnh cưới.
“Tổng giám đốc Cố, cô Hạ, xin chào hai người.”
“Hai người đều có ngoại hình nổi bật, đảm bảo ảnh chụp xong sẽ đẹp như ảnh trên tạp chí cho xem.”
Hạ Thanh cười nói: “Cảm ơn, chúng tôi chỉ cần nhẹ nhàng, thanh lịch, thoải mái là được, tôi rất thích ảnh chụp của chị tôi.”
“Cô thích thì tốt quá, thật ra lúc nhận được đơn đặt hàng của cô chúng tôi cũng rất vui. Cô biết đấy, đôi khi hiệu quả của bức ảnh có mối quan hệ nhất định với người trong ảnh.”
Sau khi đối phương tiến lại gần, anh ta không nhịn được khen ngợi Hạ Thanh: “Hai chị em cô xinh đẹp quá, tôi chụp ảnh cho nhiều ngôi sao rồi mà không đẹp bằng hai người đấy.”