[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 283: Chương 283: Ôm em bé (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mỗi ngày chăm sóc em bé phải bỏ ra rất nhiều thời gian, hơn nữa công việc cộng vào không có nhiều thời gian rành cho chính mình.

“Bởi vì bọn nhỏ lớn lên chúng ta sẽ dần già đi, nhưng mỗi thế hệ đi qua đều như vậy nhìn cha mẹ không phải người già sao?”

Cha mẹ nhớ lại khi còn trẻ có năng lực nhưng theo thời gian chuyển dời, dáng vẻ của cha mẹ sớm đã thay đổi.

“Thịt nướng xong rồi, mọi người lại đây ăn đi.”

Trần Quảng Thắng nướng được một nửa khay sau đó trực tiếp gọi mọi người qua ăn, Hạ Thanh đưa em bé đang ngủ về lều trại đã được sắp xếp ổn thoả.

“Món thịt nướng này thật ngon, tôi còn nhớ rõ hồi đại học theo chị tôi đi ăn.”

“Cảm ơn mọi người cổ vũ, về sau cứ việc dẫn người tới báo tên của tôi đảm bảo không thu tiền.”

“Vậy lần sau sẽ đi thử, không đi được sẽ gọi điện thoại cho anh.”

“Không thành vấn đề, mỗi ngày mọi người thích đều được chỉ sợ mọi người ăn đến sợ phát ngấy.”

Chạng vạng thời tiết bắt đầu chuyển lạnh sau đó mọi người mới tan tiệc tự về nhà, thím Nguyệt đưa Vi Vi và Nhiên Nhiên đi tắm rửa để ngủ, bây giờ buổi tối bọn nhỏ phải uống sữa bột nên Hạ Thanh không cần cho ăn, sau một buổi chiều mệt mỏi Hạ Thanh cũng được thả lỏng.

“Đưa em bé ra ngoài thật không phải là một chuyện dễ dàng dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài gió lùa lại cảm thấy xin lỗi bọn nhỏ, nhiều phong cảnh đẹp như vậy chúng tôi làm cha mẹ mà không dẫn bọn nhỏ ra ngoài nhìn.”

Hạ Thanh không ăn nổi cơm chiều về đến nhà sau đó tắm giặt sạch sẽ về phòng, Cố Nguy mở máy tính ra tiếp nhận mấy bản văn kiện quan trọng.

“Muốn ra ngoài cũng không dễ dàng, em muốn đi đâu anh đi cùng em.”

Hạ Thanh đứng trước gương lau tóc nghe vậy cười nói: “Em nào có muốn đi chỗ nào, chỉ cần con đi thích hợp là được.”

Cố Nguy rất nhanh xử lý xong nội dung công việc của bưu kiện, đi qua giúp Hạ Thanh lau tóc, hỏi: “Sao em không dùng máy sấy?”

Hạ Thanh cười quay lại: “Sợ phiền tới anh, không phải anh đang làm việc sao?”

“Lúc về mấy phong bì bưu kiện đã làm xong.”

“Hình như công việc gần đây của anh không bận lắm?”

“Công việc được phân xuống cho các tổ như vậy anh mới có nhiều thời gian cùng em và các con.”

Anh là người ra quyết định đứng đầu của công ty, quyết định phương hướng phát triển chung của công ty, việc gì cũng phải làm lấy thì một ngày có hai mươi tư giờ cũng không đủ, chỉ cần giao những việc này cho nhân viên xử lý là được.

“Đúng rồi, thuốc mới của công ty nghiên cứu có thành công ra kết quả không?”

“Còn đang trong giai đoạn thí nghiệm, trước mắt nhìn hiệu quả không tệ.”

Việc phát triển một loại thuốc mới đòi hỏi một quá trình lâm sàng, có thể rất nhanh hoặc có thể mất rất nhiều thời gian và đầy rẫy những bất trắc khác nhau, nhưng một công ty dược phải có nhãn hiệu thuốc riêng nếu muốn xây dựng nhãn hiệu của riêng mình.

Sau khi lau tóc cho Hạ Thanh khô tầm tám mươi phần trăm, Cố Nguy bỏ khăn mặt xuống cúi đầu ôm lấy Hạ Thanh, ở bên tai cô nói: “Cơ thể em khôi phục sao rồi?”

Âm thanh của anh trầm thấp khàn khàn, Hạ Thanh lỗ tai nóng lên hơi hơi nghiêng đầu cười trốn anh: “Ổn rồi thì làm sao, không ổn thì làm sao, em nhìn anh đang nổi lên ý xấu.”

Tuy rằng cô đã ra ở cữ nhưng bác sĩ dặn dò sau đầy tháng không được quan hệ, phải bốn mươi ngày nữa mới có thể làm được. Hai ngày trước Hạ Thanh đưa em bé đến bệnh viện tái khám, tình hình rất tốt, em bé rất khỏe mạnh, thân thể của bé đã bình phục, lại là người vợ chung giường Hạ Thanh đương nhiên biết ý của anh.

Cố Nguy nhìn thấy cô lọ ra khuôn mặt đỏ bừng cùng ánh mắt long lanh diễm lệ trong mắt, cười một tay ôm lấy cô đi vào bên trong.

Lúc bọn nhỏ ba tháng mọi người trong nhà quay về đại viện ăn cơm, thu đô đã vào cuối mùa thu hai bé được nuôi dưỡng mập mạp không uổng phí, mặc áo khoác lông xù, cố ý mua cái mũ có tạo hình động vật để đội, ánh mắt lúng liếng, nhìn ai cũng cười vui vẻ, hình ảnh tiểu động vật giống như ngọc tuyết đáng yêu làm cho trái tim bà đều mềm ra.

“Hai bé yêu của bà, hai đứa là bảo bối trong lòng bà, đôi tay nhỏ bé cầm rất mềm mại cho bà nội ăn có được không?”

Vi Vi nghĩ bà cầm tay bé là pha trò chơi với bé, không chỉ không rút tay về mà còn bắt tay sờ lên trên mặt bà, bà càng vui vẻ ôm bé hôn thơm thế nào cũng thấy không đủ.

Thật ra bé cái gì cũng đều không hiểu chẳng qua người lớn dùng lối suy nghĩ của mình để giải thích cho hành vi của trẻ con mà thôi.

“Con như vậy quay về trường học được không? Học bài có theo kịp không?”

“Giáo sư rất quan tâm con, mỗi lần có lớp học đều gửi tài liệu qua mail cho con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.