Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô có một nền tảng tốt, thậm chí việc tự học cũng không có vấn đề gì, sẽ không thể quay lại sớm sau khi nghỉ học ba tháng, trong khoảng thời gian này, thậm chí còn dành thời gian để viết hai bài luận văn và gửi cho giáo sư xem, giáo sư nói không tệ lập ý tốt cũng rất có tính chất phát triển đã giúp cô gửi bản thảo cho các tạp chí chuyên nghiệp, một trong số đó đã được tạp chí chấp nhận và sẽ được gửi qua đường bưu điện cho cô sau khi xuất bản.
Bà Cố thở phào: “Tốt quá, thật ra mẹ rất đồng ý với việc con tập trung cho việc học. mới sinh con xong bỏ dở bài tập và bài vở, sự nghiệp ở nhà trông con loại quan điểm này mẹ không đồng ý, nữ đồng chí cũng phải tiến bộ chúng ta khi còn tuổi trẻ cũng đối mặt như vậy.”
Vào khoảng những năm 1970, nhiều đơn vị, xí nghiệp ở các thành phố đã thành lập các nhà trẻ, vườn trẻ để giải quyết vấn đề gia đình công nhân viên chức có con nhỏ. Khi đó, nữ nhân viên được nghỉ thai sản năm mươi sáu ngày, sau khi nghỉ việc trở lại làm việc có thể gửi con ở nhà trẻ, lo đồ ăn thức uống, lát cho con, trong hai mươi bốn giờ đưa đón con bất cứ lúc nào.
Với sự phát triển của xã hội, cải tạo vật chất cũng không có, nhưng bà Cố là người có sự nghiệp, tự nhiên sẽ không đóng khung con dâu ở nhà, trẻ nhỏ đã có thím Nguyệt và người lớn, người trẻ hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ và nhận ra giá trị của cuộc sống mới là đúng lẽ.
“Mẹ, người ta đều hâm mộ con có một người mẹ chồng tốt đấy, có thể gặp được mẹ chồng thấu tình đạt lý như vậy con thật sự là quá may mắn.”
Bà Cố cả khuôn mặt đều lộ ý cười, hắng giọng: “Nhìn con nói kìa, chúng ta chính là có duyên phận con cảm thấy gặp được người mẹ chồng như mẹ là tốt, thì mẹ cũng thấy gặp được người con dâu như con là tốt, cả hai nhìn nhau vui mừng gấp đôi.”
Vi Vi và Nhiên Nhiên giống như cũng nghe hiểu, hợp với tình cảnh cười ra tiếng càng làm cho bà Cố vui vẻ mặt mày hớn hở.
Hai năm sau, Hạ Thanh lấy bằng thạc sĩ thành công và tiếp tục học lên tiến sĩ đi theo giáo sư Chu, theo đề nghị của giáo sư Chu làm thuê cho trường đại học, đảm nhiệm công việc trợ giảng cho trường đại học kinh tế.
Lợi ích của việc làm việc trong trường rất rõ ràng, thứ nhất được tham gia nhiều đề tài nghiên cứu kinh tế trong trường, thứ hai, thời gian tương đối tự do, thứ ba, sẽ không ảnh hưởng đến công việc sau này của cô là chuyên gia tư vấn kinh tế ở các đơn vị, xí nghiệp khác.
Trong lớp, Hạ Thanh đã thảo luận về xu hướng kinh tế trong nước để các học sinh cùng nhau thoả luận, mục đích của việc cho bọn họ thảo luận để giúp họ vận dụng tốt tư duy kinh tế vào cuộc sống của mình.
Ở câu hỏi cuối cùng, một số bạn học đứng dậy và hỏi: “Cô Hạ, em đã đọc bài báo của cô đăng trên “Tạp chí Tài chính và kinh tế”, cô suy đoán đô thị hóa của nước ta sẽ phát triển ổn định, mức độ kinh tế xã hội hóa sẽ vượt qua sự phát triển của lực lượng sản xuất trong tương lai gần, vậy cô nghĩ khi nào đất nước chúng ta sẽ trở thành cường quốc kinh tế thế giới?”
Kể từ khi Hạ Thanh đăng các bài báo trên các tạp chí tài chính và kinh tế thì các bài báo của cô thường xuyên được nhiều tờ báo, tạp chí kinh tế khác trích dẫn, còn mời cô đóng góp, điều này ở một mức độ nhất định cho thấy quan điểm của cô đã được công chúng công nhận.
Năm nay, xếp hạng GDP trong nước đứng thứ 112 trên thế giới và GDP thế giới đứng thứ 6 trên thế giới. Mức độ tăng mạnh trở lại mạnh mẽ nhưng chưa đạt đến điểm chói lọi, điều này phù hợp với định vị của chính nước ta, tức là vẫn đang trong quá trình phát triển.
“Tôi tin rằng ngày ấy sẽ đến sớm thôi. Có thể vẫn còn khoảng cách giữa sự phát triển của nước ta với một số nước phát triển phương Tây, nhưng chỉ cần chúng ta đi theo con đường đúng đắn này thì khoảng cách đó sẽ ngày càng nhỏ hơn thậm chí có một ngày nào đó sẽ vượt qua họ.”
Mà những gương mặt trẻ trong lớp học này sẽ là trụ cột xây dựng quê hương trong tương lai, Hạ Thanh mong rằng bọn họ sẽ nỗ lực để xây dựng quê hương trong tương lai, tỏa sáng vì sự phát triển của đất nước.
Sau khi toàn bộ chương trình học đã kết thúc Hạ Thanh lái xe về nhà, vừa xuống xe đã thấy Vi Vi và Nhiên Nhiên chạy ra khỏi phòng, dang tay gọi “Mẹ”, yêu cầu cô ôm.
Hạ Thanh ngồi xổm xuống ôm hai bé, sờ đầu hai anh em nói: “Hôm nay ở nhà có vui không? Nhìn khuôn mặt nhỏ bé của hai đứa đang ửng hồng, có phải ở nhà nghịch ngợm hay không?”
Chị dâu Chu cười theo sau: “Bọn nhỏ nhớ thời gian em sắp về, vẫn luôn đứng ở cửa sổ chờ đấy.”