[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 285: Chương 285: Tiểu bảo bối (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đứa trẻ mới hai tuổi có bao nhiêu thông minh, chị Chu cũng đã từng nhìn thấy, em bé của gia đình người khác còn chưa biết gì nữa, cặp song sinh trong gia đình này rất ngoan. Cho dù người lớn có nói gì cũng hiểu rất rõ ràng cũng có thể học thuộc các bài thơ cổ và nói được ngoại ngữ, điều này bằng với một đứa trẻ năm, sáu tuổi trong gia đình người khác.

Chị Chu nghĩ, có lẽ là do bố mẹ đều là những người thông minh, nếu gen tốt thì con cái tự nhiên cũng sẽ thông minh.

Có thể do bọn nhỏ có đủ chất dinh dưỡng, mỗi ngày đều là ăn mấy đồ ăn thức uống mà người bình thường không thể mua được là sữa bột, trứng chim bồ câu, nhiều loại cá biển, tôm và thịt bò. Cô ấy nghe Hạ Thanh nói rằng cá biển sâu và các sản phẩm từ sữa có thể thúc đẩy sự phát triển của não, bổ cho đứa trẻ ở trong bụng.

Vi Vi hôn lên mặt Hạ Thanh, giọng sữa tức giận nói: “Mẹ làm việc vất vả, chúng con sẽ đợi mẹ.”

Nhiên Nhiên gật đầu theo, tỏ vẻ đồng ý với điều em gái nói.

Hai đứa bé này tính cách rất khác biệt, Vi Vi thì hoạt bát vui vẻ, nhưng Nhiên Nhiên thì trầm tĩnh hơn, tuy rằng Nhiên Nhiên ra sớm hơn Vi Vi chỉ vài phút, nhưng cậu bé sinh ra ý thức tự giác là một người anh trai. Chuyện gì cũng đều làm cho em gái, cho nên có đôi khi Hạ Thanh rất đau lòng Vi Vi, sợ cô bé trở nên quá mềm yếu nên cố ý rèn giũa tính tình của cô bé.

Nhưng lúc này nghe được Vi Vi nói lời tri kỷ như vậy Hạ thanh vẫn rất xúc động, mắt đỏ hoe khi ôm con làm mẹ chính là cảm tính như vậy đó, khi con mọc răng sẽ xúc động muốn khóc, con gọi cha mẹ cũng cảm động muốn khóc, được các con nhớ thương cũng cảm động muốn khóc.

Cô nhớ trước đây đã từng xem qua một câu nói rằng cha mẹ và con cái thì con cái không thể tách rời cha mẹ, nhưng cha mẹ có thể tách rời con cái.

“Các con giỏi quá, nhìn mẹ cảm động tới muốn khóc rồi.”

Nói xong đột nhiên Nhiên Nhiên tới gần nhìn anh mắt cô thổi phù phù, ôm lấy Hạ Thanh nói: “Mẹ đau, thổi phù phù sẽ không đau.”

Cậu bé nói xong Ha Thanh lại cảm động, bởi vì mỗi lần bọn nhỏ bị ngã hoặc đụng vào đâu làm sao thì Hạ Thanh thường nói câu đấy.

“Nhiên Nhiên rất ngoan, mẹ quả nhiên không thấy đau nữa.”

Hạ Thanh ôm Nhiên Nhiên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, Vi Vi nhìn thấy cũng ôm cô muốn được hôn, Hạ Thanh cười hôn lên má nhỏ của cô bé.

Chị dâu Chu cười nói: “Nhỏ như vậy đã biết ghen rồi, hai đứa trẻ này so với một đứa còn hoạt bát hơn.”

“Đúng vậy, cho nên trước ăn bao nhiêu khổ cũng đáng giá.”

Bây giờ khi nhìn lại quá trình mang thai và sinh nở, cảm giác đó giống như cả cuộc đời, mặc dù đó là những nỗi đau mà cô không muốn trải qua, nhưng nếu cô quay lại và yêu cầu lựa chọn, cô vẫn tình nguyện chịu đựng một số khó khăn để có được hai thiên thần nhỏ này đi.

Vào phòng, Hạ Thanh dạy bọn trẻ đọc sách, không đòi hỏi bọn chúng mỗi ngày có thể nhận ra bao nhiêu, thậm chí mỗi ngày có thể học thuộc lòng một cái cũng được, nhưng Nhiên Nhiên và Vi Vi có một trí nhớ rất tốt, chỉ cần thì cơ hồ đều nhớ hầu hết mọi thứ.

“Hôm nay mẹ hai đứa một đoạn thơ mới nha? “Xuân Hiểu” một đoạn thơ của nhà thơ Mạnh Hạo Nhiên thời Đường.”

Vi Vi giơ tay phải lên, tranh trả lời: “Con biết, ngày hôm qua mẹ dạy chính là nhà thơ Lý Bạch cũng là nhà thơ thời Đường.”

“Vi Vi nói rất đúng, giỏi quá, nhưng lần sau không được tranh trả lời nha, phải giống anh trai giơ tay mẹ gọi ai thì mới được trả lời được không?”

Vi Vi ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ mẹ, con biết rồi, hôm nay con là con không đúng đã phạm sai.”

“Không sao, đây chỉ là vấn đề nhỏ nhưng vấn để nhỏ không chú ý về sau có thể biến thành vấn đề lớn, bây giờ mẹ chính là đề phòng cẩn thận, muốn cho các con hiểu được công bằng cạnh tranh có tầm quan trong thế nào.”

“Bây giờ đọc theo mẹ, mẹ đọc một lần các con đọc theo một lần, đồng thời đọc cũng phải tự nhớ, đã học qua phải ôn tập không học qua trí nhớ có trọng điểm.”

Nhìn thấy dáng vẻ của hai đứa nhỏ ngồi trên ghế nhỏ lưng thẳng tắp, trong mắt chứa đựng sự khao khát với tri thức, Hạ Thanh trong lòng rắc đầy mật ngọt, vừa mềm vừa ngọt, rất muốn đem bọn nhỏ ôm vào lòng mãi mãi là bảo bối nhỏ của cô.

“Bây giờ bắt đầu, “Xuân Hiểu”.”

Vi Vi và Nhiên Nhiên rung đùi đắc ý đọc theo: “Xuân Hiểu”.”

Hạ Thanh chỉ về một câu khác: “Nhà Đường, Mạnh Hạo Nhiên.”

Vi Vi và Nhiên Nhiên đọc theo một lần.

Lúc đó học tôi đã nói đùa khi biết đến nhà Đường, bởi vì phát âm của “Đường” và “đường” giống nhau, Vi Vi nghĩ rằng nhà Đường là một triều đại làm bằng đường, là một loại đồ ăn ngon, Hạ Thanh đã giải thích rất lâu, thậm chí là lịch sử các triều đại của Trung Quốc sau khi nói đi nói lại, cuối cùng cô bé cũng hiểu được hai chữ này không có nghĩa giống nhau, cô có thể tưởng tượng dạy con mệt mỏi như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.