Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chẳng qua Hạ Thanh cảm thấy được bản thân dạy học sinh ở trường học cũng không mệt mỏi bằng dạy dỗ hai đứa nhỏ ở nhà.
Thời gian học tại lớp học dành cho gia đình nhỏ là 50 phút, trong vòng 50 phút, các bé sẽ được dạy nhận biết chữ, học thuộc thơ và ôn bài trước khi đi ngủ vào buổi tối, công việc ôn tập bình thường do cha hoàn thành.
Lúc sắc trời dần tối Cố Nguy cũng về đến nhà, anh cũng là một người bận rộn, trên người gánh trọng trách của hai công ty, bây giờ Thắng Danh Uy ở bên kia đã lớn mạnh, công ty dược phẩm đã độc lập phát triển một loại thuốc hiệu quả trong điều trị bệnh bạch cầu, đã qua thử nghiệm lâm sàng và được Tổ chức Y tế Thế giới công nhận. Có thể nói rằng dù các loại thuốc khác trong tương lai không thể phát triển được thì công ty chỉ có thể dựa vào cái này, để công ty tiếp tục phát triển trong một thời gian dài.
Vi Vi và Nhiên Nhiên đang ăn tối thức ăn của bọn nhỏ khác với người lớn, có lịch trình làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt. Thông thường, bọn nhỏ ăn cơm trước, sau khi vui chơi xong mới đi tắm, đúng chín giờ đi ngủ. Khi một trong hai vợ chồng không có nhà, công việc và thời gian nghỉ ngơi của trẻ vẫn sẽ không thay đổi.
Nhìn thấy cha đã về nhà, hai đứa trẻ rất thích thú, ngồi trên ghế ăn của bọn trẻ vẫy tay với cha, gương mặt của Cố Nguy từ lâu đã mất đi vẻ lạnh lùng trong công ty, mà là sự dịu dàng và yêu thương vợ con.
“Hai đứa đã bắt đầu ăn cơm? Đồ ăn ăn có ngon không?”
Hai đứa trẻ đồng loạt gật đầu, tuy trông hơi khác nhau nhưng phong thái và hành động đều giống nhau, em bé trắng trẻo mập mạp hạnh phúc, cho dù ai nhìn thấy cũng phải kêu một tiếng đáng yêu, làm cho cha mẹ càng thêm thích.
“Ngon thì ăn nhiều vào, đừng kén ăn, như vậy mới chóng lớn, các con có thể đi học.”
“Giống như chị Hinh Hinh và chị Tiểu Y, anh Mạnh Trạch sao?”
Cố Nguy gật đầu cười: “Đúng, hai con không phải hâm mộ anh trai chị gái được mang cặp sách đến trường sao, qua một năm nữa các con có thể đến trường.”
Bọn nhỏ vẫy tay hoan hô, Nhiên Nhiên còn dùng dĩa ăn xiên bông hoa súp lơ cho vào miệng, cố gắng làm cho mình ăn nhiều nhanh cao.
Đồ ăn đều có định lượng lo lắng dạ dày bọn nhỏ không hấp thụ nổi năng lượng, cho nên mặc dù ăn xong cũng sẽ không ăn no.
“Hôm nay về muộn, em còn nghĩ anh đi xã giao.”
“Họp trễ nếu có xã giao anh chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho em trước, sẽ không để cho em phải chờ.”
Hạ Thanh cười ừ một tiếng, Cố Nguy là người đàn ông lo cho gia đình, sau khi kết hôn rất ít khi tham gia các bữa tiệc không cần thiết, tiệc rượu linh tinh, theo cách nói của anh thì nếu mời nhiều nhân viên như vậy còn phải đi xã giao vặt vãnh như vậy tự nhiên không cần anh làm ông chủ nữa, trừ khi thật sự không kéo nổi quan hệ.
Sau khi kết hôn như thế có Vi Vi và Nhiên Nhiên anh thông cảm Hạ Thanh chăm sóc con cái vất vả, cô còn phải chuẩn bị luận văn phải làm giáo án, muốn lên lớp, sau khi về dạy bọn nhỏ nhận biết mặt chữ, đọc sách, chơi cùng bọn nhỏ dù có chị Nguyệt giúp đỡ cũng vẫn bề bộn nhiều việc.
Một số người nói rằng Hạ Thanh lấy chồng phải lo cho gia đình, Cố Nguy là một người xuất sắc với sự nghiệp thành công, con người có giá trị xa xỉ và là một nhân vật ở thủ đô này, nguyên nhân chính là anh vẫn còn rất trẻ, cô chỉ cần làm vợ nhà giàu là được, làm sao phải buộc chặt mình như vậy không giống các người vợ khác đi mua sắm, spa, ngồi phi cơ trực thăng ra nước ngoài.
Hạ Thanh mỉm cười nói: “Hoa lệ nhiều không thú vị, phụ nữa phải có sự nghiệp của riêng mình mới có mị lực.”
Câu này khiến nhiều bà vợ giàu có nghiến răng, mấy người về còn bị chồng dạy bảo không cần mỗi ngày đều đi mua sắm tăng nội hàm của chính mình lên, đàn ông ở bên ngoài kiếm tiền không dễ dàng gì, bị phu nhân trong giới xa lánh, nhưng những chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến Hạ Thanh. Dù sao cô cũng không có thời gian tham gia tiệc trà của các phu nhân, nếu có thời gian thì tốt hơn nên viết một ít luận văn, dành thời gian cho bọn nhỏ có ích hơn, hoặc là xem phim với chồng, ăn tối dưới ánh nến.
Trước khi bọn nhỏ ngủ Cố Nguy ôn tập chuyện xưa hôm nay, anh cũng kể cho con nghe phiên bản tiếng Anh của câu chuyện sách tranh, sau khi bọn trẻ ngủ say, Cố Nguy quay về phòng ngủ thấy Hạ Thanh đã tắm còn đang bôi mỹ phẩm xong rồi.
Anh cười đi qua ôm vợ nhìn cơ thể cô non mềm trơn nhẵn trên gương mặt hôn một cái.
“Ừm, rất thơm, vợ đợi chồng một lát chồng đi tắm sạch sẽ một cái.”
Hạ Thanh bật cười khẽ đẩy anh một cái, liếc nói: “Anh ở trước mặt em mồm mép láu lỉnh, nếu có nhân viên của anh thấy bảo đảm bọn họ sợ tới trật khớp cằm.”